Chương 194: Tôi Không Thể Nói Gì Cả, Và Cũng Không Phải Là Người Viết Điều Đó, Nhưng Lựa Chọn Không Thực Hiện Đã Biến Mất Nên Tôi Sẽ Khắc Ghi Nó Một Cách Đàng Hoàng
Ngày 55 – Đêm Khuya, Ngôi Làng Bị Phá Hủy
Tập hợp tất cả mana mà tôi có thể tập hợp được, cố gắng kiểm soát nó ngay khi nó bắt đầu hoành hành, tôi truyền vào càng nhiều càng tốt.
Ý tôi là, họ muốn tôi xây dựng lại nó ở cùng một chỗ sao? Vậy thì điều duy nhất tôi có thể làm là làm sao cho nó không bao giờ bị phá hủy nữa.
Không phải tôi nghĩ rằng điều này sẽ giúp tôi chuộc lỗi. Tuy nhiên, nếu ngôi làng do tôi xây dựng bị phá hủy thì không chỉ không thể tha thứ mà thực sự sẽ không còn cứu vãn được nữa?
Ờ thì, trong mọi trường hợp, tôi không thể làm gì khác nữa... Những người sống ở đây đã chết rồi, đây là điều tối đa tôi có thể làm cho những người sẽ trở về đây. Tôi không thể cứu họ, tôi không thể bảo vệ họ, tôi không thể làm gì khác. Ngoài điều này ra.
「Không buồn ngủ sao? Cả hai không cần phải đi cùng tui đâu. Tui sẽ không làm gì nguy hiểm, chỉ xây dựng một ngôi làng, nên sẽ rất nhàm chán khi xem đấy?」
(Iyaiya) (Purupuru.)
Hai người đi cùng tôi. Rừng Quỷ Quyệt đã bị chặt phá nên an toàn, và ngay cả khi không bị chặt phá, thì những thứ duy nhất có thể gặp phải ở rìa rừng là Gob, Kobo và Baka, vậy thì ổn mà? Ờ thì, tôi thấy rằng gặp phải Baka vào giữa đêm ở một nơi như vậy là không ổn, nhưng về mọi mặt thì ổn, ngoại trừ não của họ. Họ hết thuốc chữa ròi.
Bao quanh khu vực bằng một bức tường thành, tôi làm các tháp canh và kết nối chúng lại với nhau. Nếu họ có thứ này, họ sẽ có đủ thời gian, họ có thể sống sót nếu họ có thứ này vào thời điểm đó. Nhưng bây giờ đã quá muộn cho mọi thứ, vì vậy ít nhất tôi sẽ xây dựng nó thật chắc chắn và kiên cố.
Có lẽ không còn ý nghĩa gì nữa, và đó là một hành động vô nghĩa, thậm chí không thể mang lại sự tự mãn, nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn ít nhất là làm cho các công sự trở nên mạnh mẽ và vững chắc, có khả năng bảo vệ họ. Dù bây giờ hành động tôi làm có thể thật ngu ngốc.
Tạo cổng, làm đường, tập trung nhà ở và tạo không gian cho chuồng trại và xưởng. Có thể sẽ rất khó chịu khi ngôi làng trở nên rộng lớn hơn sau khi họ mất hơn một nửa dân số, nhưng nếu họ định sống ở đây một lần nữa, có lẽ họ sẽ muốn nơi này trở nên giàu có và rộng lớn hơn? Rốt cuộc, họ sẽ xây dựng lại nơi này, những người đã mất tất cả mọi thứ ở đây? Sau khi mất gia đình, nhà cửa, tài sản? Thông thường, sẽ không có gì lạ khi mất đi ý chí sống, họ thật tuyệt vời.
「Mình đã lắp một nhà máy xay, nên họ sẽ ổn thôi. Các bức tường có thể ngăn chặn ngay cả Vua Orc. Mình cũng chôn nhiều ma thạch để chặn quái vật vào tường... Và cả đá xua đuổi quái vật nữa... Lần này... Lần này, chắc chắn rồi...」
Tôi còn lại một chút mana, nhưng tôi không quên điều gì nhỉ? Tôi không bỏ sót điều gì nhỉ? Điều này có thực sự tốt không? Điều này thực sự ổn không...? Ngôi làng này có thể sống an toàn và hạnh phúc như thế này không? Không còn gì tôi có thể làm nữa sao...? Không còn gì. Không còn gì cả.
Trước khi quay lại, tôi đi đến tượng đài mà tôi đã làm ở rìa làng. Có thể chỉ là sự sám hối, nhưng có lẽ dân làng cần điều này. Với việc tôi làm ra nó, có lẽ nó không phải là một tượng đài tưởng niệm, nhưng tượng đài này có lẽ cần thiết cho người dân trong làng này.
Tôi khắc tên lên tượng đài. Tất cả, tên của tất cả dân làng đã chết. Tôi lấy sổ đăng ký tên tại dinh thự của lãnh chúa và khắc tất cả, chỉ khắc từng tên một.
「Tha thứ cho tôi... Tha thứ cho tôi... Tha thứ cho tôi... Tha thứ cho tôi... Tha thứ cho tôi... Tha thứ cho tôi.........」
Trước khi tôi nhận ra, mặt trời đã bắt đầu mọc. Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục khắc tên.
Tôi khắc 79 cái tên. Khắc 79 cái tên vào đá.
79 người đã chết, nên điều duy nhất tôi có thể làm cho họ bây giờ là khắc tên họ.
Lúc này trời đã sáng hẳn, nhưng đây là việc mà tôi phải tự tay làm.
Đó là lý do tại sao tôi cứ khắc tên từng người một.
Tôi không thể viết lời tưởng niệm, tôi không có quyền đó.
Đó là lý do tại sao tôi khắc tên từng chữ cái một lên đá.
Và... (Boku~tsu!)
Tôi bị đánh từ phía sau! Không, tôi biết cô ấy ở đó, nhưng tại sao cô ấy lại đánh tôi?! Tôi đã hoàn thành công việc! Hay đúng hơn, giao đơn hàng cho tôi vào giữa đêm và sau đó đến kiểm tra vào sáng hôm sau, như vậy không phải là quá nhanh sao? Tôi thực sự đã làm việc suốt đêm mà không có thời gian ngủ... Trời ạ.
「Tại sao cậu lại khóc?! Tại sao CẬU lại khóc?!! Tại sao cậu lại xin lỗi?!! Cậu không phải đã tiêu diệt quái vật sao?! Chính vì cậu đã ngăn chặn quái vật ở đó nên những người sống sót mới có thể trốn vào thành phố! Và cậu thậm chí còn trả thù chúng bằng cách giết chết từng con quái vật! Tại sao cậu lại khóc và xin lỗi?!!」
Người bán hàng của cửa hàng tạp hóa là một người nóng tính. Cô đã đưa dân làng đến, những người đã đặt hàng xây dựng lại ngôi làng. Điều gì khiến cô nghĩ rằng việc đó sẽ được thực hiện sớm như vậy? Bình thường, không có cách nào để hoàn thành vào sáng ngày hôm sau đâu đó? Chết tiệt, chuyện gì đang diễn ra trong đầu cô vậy?
「Tôi biết~rằng cậu sẽ hoàn thành nó vào lúc này. Đó là lý do tại sao tôi đưa cho cậu yêu cầu vào tối qua khi họ hoàn thành mọi công tác chuẩn bị. Cậu sẽ bỏ chạy ngay sau khi hoàn thành đúng không? Cậu đã định trốn thoát đúng không?! Khỏi dân làng, khỏi những người sống sót! Mọi người đã cố gắng cảm ơn cậu rất nhiều lần, nhưng cậu cứ chạy đi, hết lần này đến lần khác, công việc, nhà ở, số tiền khổng lồ mà lãnh chúa gửi đến, tất cả đều là do cậu làm đúng không?! Nhưng cậu vẫn cứ bỏ chạy.」
Tôi không thể chấp nhận lòng biết ơn đó. Làm sao tôi có thể? Tất cả những gì tôi làm là giết một số quái vật, và thực sự không cứu được ai cả? Cô không thấy một ngôi mộ cho 79 người ở đây sao? Họ đã chết, đã ra đi, tôi là người duy nhất biết về những dấu hiệu của những gì sắp xảy ra, nhưng tôi lại không nhận ra... Tôi quá bận chiến đấu đến chết với các bạn cùng lớp.
Vì vậy, tôi không thể để họ cảm ơn tôi. Nếu họ muốn nguyền rủa tôi thì đó là một chuyện, nhưng lòng biết ơn chắc chắn là không thể chấp nhận được.
「Cậu đang nghĩ người dân ở biên giới là gì vậy?! Ai sẽ ghét hay ghen tị với cậu cơ chứ? Không có thứ cặn bã nào ở đây cả! Biên giới thực sự nghèo nàn và tồi tàn, thậm chí còn thiếu cả khả năng phòng thủ cơ bản, đầy rẫy những người không thể tự bảo vệ mình vì thiếu sức mạnh hoặc công cụ. Không giống như cậu, họ không thể tự mình chiến đấu với Rừng Quỷ Quyệt, họ thậm chí còn không thể đánh bại được một con quái vật nào. Một vùng đất nghèo nàn và yếu ớt đầy rẫy những con người nghèo nàn và yếu ớt đang chờ đợi sự sụp đổ của nó. Nhưng không có một người nào mà cậu có thể coi thường như vậy! Không phải ở biên giới! Và không phải trong số 79 người đang an nghỉ ở đó!」
Cô đang nói gì vậy? Tôi không hiểu cô đang muốn nói gì cả. Trong khi đó, dân làng vẫn im lặng nhìn tôi.
「79 người ở đó là anh hùng. Theo quan điểm của cậu, họ có thể là nạn nhân yếu đuối của quái vật, nhưng tất cả bọn họ đều là anh hùng của ngôi làng này! Họ ở lại đây để cho những người khác trốn thoát, không có gì ngoài các công cụ canh tác, họ đã đánh cược mạng sống của mình để câu thời gian, biết rằng những khoảnh khắc ngắn ngủi là điều tốt nhất mà họ có thể hy vọng! Những trưởng lão nói rằng họ sẽ chỉ làm chậm chân những người khác, vẫn ở lại với những con dao nhà bếp trên tay, nói rằng họ sẽ kéo ít nhất một con quái vật xuống mồ cùng họ! Họ là anh hùng! Đừng có mà coi thường họ!! Họ biết ơn cậu vì đã cứu những người khác, nhưng không ai trong số họ muốn lời xin lỗi từ cậu hết! Mọi người ở biên giới đều sống trong sự chuẩn bị cho cái chết. Không có ai ở đây ghét hoặc đổ lỗi cho cậu cả!!!」
Dù vậy, không phải họ chết vì họ muốn chết đâu? Cho dù tất cả những điều đó là sự thật, họ chắc chắn muốn sống. Và những anh hùng đó đã chết rồi.
「Đó là lý do tại sao cậu có nghĩa vụ phải tự hào và chấp nhận lòng biết ơn của họ! Nếu cậu, người đã cứu mọi người, không được cảm ơn, vậy thì những người nằm đó đã chết vì điều gì?! Họ đã giao phó điều này cho cậu, từ bỏ mạng sống của chính họ, họ hẳn đã hy vọng rằng ai đó sẽ cứu những người khác. Nếu cậu không chấp nhận bất kỳ lòng biết ơn nào, vậy thì những người đã chết vì điều này thì sao!? Cậu, người đã thực hiện mong muốn cuối cùng của họ mà họ đã đánh đổi mạng sống của mình, không thể xin lỗi được! Vì vậy, hãy ngẩng cao đầu và nhận được lời cảm ơn! Đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của cậu với tư cách là người đã cứu họ! Vì vậy, cậu hoàn toàn không thể xin lỗi! Cậu chưa làm bất cứ điều gì đáng xin lỗi, và không ai đổ lỗi cho cậu hết. Mọi người đều biết ơn cậu từ tận đáy lòng, hiểu không hả?」
「「「「Chúng tôi chân thành cảm ơn rất nhiều!」」」」
Tôi không có gì để đáp lại. Tôi không thể nào tự hào đứng lên được, nhưng bây giờ tôi cũng không thể xin lỗi. Đây rõ ràng là một nghĩa vụ và trách nhiệm.
Và mặc dù tôi không có quyền viết văn bản tưởng niệm, tôi vẫn khắc vào đá. 『Ngôi mộ của những chiến binh dũng cảm. Với sự tôn kính và lòng biết ơn sâu sắc từ những người còn sống』
(Purupuru.)
Đúng không? Ngôi làng đã được giao cho khách hàng, vậy thì chúng ta cũng nên về nhà thôi? Mọi người chắc đang đợi.
Tôi đã dùng hết mana rồi, và tôi cũng đói nữa... Không biết hôm nay tôi nên làm món gì đây?
<Trans Note>
Do đã đạt tối đa 200 chương nên chương 194 sẽ đăng ở "Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới P2" vào ngày 24/12/2024 (。•̀ᴗ-)۶
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]