Trước khi đi dạo buổi sáng, tôi phải ghé qua bang hội để mua những thứ thông thường. Rốt cuộc thì, cái nhìn chằm chằm của buổi sáng bắt đầu từ đây. Thói quen buổi sáng lành mạnh của nam sinh cao trung bắt đầu bằng ánh nhìn chằm chằm và kết thúc bằng cái nhìn chằm chằm.
「Không không, làm thế nào, tại sao, vì lý do gì mà các nhiệm vụ vẫn như cũ? Bang hội này có đang cố gắng hoạt động không thế? Người phụ trách bang hội này không làm việc gì cả phải không? Họ thậm chí còn làm việc ít hơn NEET. Ngày nào tui cũng đến đây, hóa ra mỗi ngày đều lãng phí thời gian? Tại sao nhiệm vụ không thay đổi dù chỉ một lần? Khi nào nơi này mới đăng một nhiệm vụ có thể khiến tui trở thành một người giàu có? Cơ hội làm giàu nhanh chóng của tui ở đâu?」
「Thật đấy, khi nào thì cậu mới bắt đầu im lặng về chuyện này vậy? Tại sao cậu lại đến đây mỗi ngày? Không phải hàng ngày tôi đều nói với cậu rằng chỉ những mạo hiểm giả mới có thể thực hiện các nhiệm vụ có lợi nhuận sao? Cậu vẫn không phải là mạo hiểm giả, phải không? Thế tại sao cậu lại tới đây mỗi ngày? Chắc cậu tới chỉ để phàn nàn về bảng thông báo thôi!」
Chia sẻ về buổi sáng bình yên hôm nay của Lớp Trưởng Lễ Tân. Chà, với Ánh Mắt Chằm Chằm của các cô gái ở quán trọ, Ánh Mắt Chằm Chằm di động của Lớp Trưởng Thiết Giáp-san, và một cái nhìn chằm chằm kiểu mufufu vào ban đêm. Gọi thế giới này là Thiên Đường Ánh Mắt Chằm Chằm cũng không hề cường điệu chút nào! Okay, tôi đã nhận được cái nhìn chằm chằm, vậy đã đến lúc khởi hành.
Để lại những viên ma thạch mà tôi đã cất giữ khá nhiều cho đến giờ ở quầy mua hàng, tôi, để đề phòng, giải thích rằng tôi đã giết hầm ngục gần ngôi làng ở hạ lưu. Ngay cả lão Chủ Hội cũng bước ra nên tôi chỉ nói thế là phải nói rồi trốn thoát. Ý tôi là, tôi đã nói vài lần rồi rằng 『Hầm ngục đã chết đuối』, nhưng vì lý do nào đó mà họ không hiểu? Chà, tôi đã giải thích khoảng 3 lần rồi, nên tôi nghĩ thế là khá đủ rồi.
Bây giờ, vào rừng nào. Trở về quê hương, ngôi nhà thân yêu, chúng ta có thể quyết định xem có qua đêm ở đó hay không sau khi xem tình hình diễn ra như thế nào. Là một nam sinh cao trung khỏe mạnh, tất nhiên tôi rất khó từ bỏ việc chơi trong bồn tắm, nhưng nếu chúng tôi đến đó thì sẽ phải mất một thời gian để rời đi, vì vậy chúng tôi sẽ không thể quay lại thị trấn trước khi trời tối. Ờ, chuyện đó hãy lo sau nhé.
Đầu tiên là cắt cỏ! Hãy nhắm đến một Hang Động có vườn!
Hôm qua, tôi đã thử nghiệm 『Liềm Ác Quỷ』 trên đường trở về từ làng, và chúng dễ dàng chặt được cả những cây khá lớn, nên việc cắt cỏ hẳn là cực kỳ dễ dàng.
Với điều này, cuối cùng tôi cũng có thể cắt cỏ xung quanh hang động. Nó làm tôi khó chịu trong một thời gian, nhưng nó có vẻ là một nỗi đau rất lớn nên cho đến tận bây giờ tôi mới chạm vào nó. Nhưng 『Liềm Ác Quỷ』 là một chiếc lưỡi hái hoàn toàn tự động với các lưỡi dao tự hành. Một đơn hàng là đủ để phá rừng hoàn toàn và khử chất. Liệu cuối cùng tôi có thể ăn mừng việc thêm khu vườn vào Hang Động không? Có lẽ một ngày nào đó tôi cũng có thể thêm các lĩnh vực khác? Dù sao thì, hãy bắt đầu bằng việc ra lệnh cho chúng chặt cây xung quanh Hang Động.
Chúng tôi nhanh chóng di chuyển xuyên qua khu rừng, nhưng với ba 『Liềm Ác Quỷ』 bay xung quanh và tiêu diệt tất cả Gob và Kobo, Lớp Trưởng Thiết Giáp-san có vẻ chán nản. Không phải lúc nào cô cũng làm điều tương tự với tôi sao? Mỗi ngày đều không có ngoại lệ? Mới hôm qua cô đã có rất nhiều niềm vui khi làm điều này điều kia, phải không? Tôi hoàn toàn không có gì để làm trong buổi chinh phục hầm ngục ngày hôm qua? Cuối cùng, tôi thực sự đến đó chỉ để đi xuống và lên cầu thang?
Tôi vô cùng buồn khi tất cả đã sẵn sàng hành động, và khi tôi nói xong 『Phù, vậy ra cuối cùng chúng cũng đến đây... Hãy làm thôi』, tất cả quái vật đều đã chết. Nó kết thúc bằng việc tôi giơ cây trượng của mình ra mà không có lý do gì cả... Tôi thậm chí còn tạo một tư thế ngầu, và mọi chuyện đã kết thúc... Đó là tất cả những gì tôi phải làm ngày hôm qua.
Nhưng quái vật trong Rừng Quỷ Quyệt thực sự đã trở nên khan hiếm. Rõ ràng, ngay cả những mạo hiểm giả và quân đội chính quy cũng đang đến để tiêu diệt dân số, vì vậy trừ khi ta đi sâu vào rừng thì sẽ không kiếm được lợi nhuận gì. Chưa kể nấm ở bìa rừng còn ít hơn rất nhiều nên chúng ta hãy nhanh chân vào Hang Động nhé. Tuy nhiên, thỉnh thoảng 『Liềm Ác Quỷ』 sẽ mang ma thạch đến cho tôi, nhưng chúng làm điều đó bằng cách nào? Chúng có tay hay gì không?
Với điều này và điều đó cuối cùng chúng tôi đã trở về nhà. Để lại Liềm Ác Quỷ để phá rừng xung quanh, Lớp Trưởng Thiết Giáp-san và tôi tiến vào sâu trong rừng. Mục đích chính là thu thập nấm và càn quét Gob. Thật trùng hợp, Kobo cũng đang quét luôn. Cuối cùng thì tôi cũng sẽ được luyện tập. Mặc dù bị Lớp Trưởng Thiết Giáp-san đánh sau quán trọ có thể coi là luyện tập nhưng ta không thể gọi đó là luyện tập được. Đó không phải là luyện tập võ thuật mà là luyện tập để sống sót hơn... Đúng vậy, về cơ bản thì chỉ là bị đánh thôi.
Có vẻ như Lớp Trưởng và những người khác cũng đang bị đánh đập dưới chiêu bài luyện tập, nên có lần tôi đi ra phía sau quán trọ để kiểm tra họ và nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ quái là 29 thi thể chất đống trên một gò đất dưới bầu trời đầy sao, cùng với Gái Áp Phích trong cơn hoảng loạn, thực hiện một điệu nhảy bí ẩn nào đó xung quanh họ... Điều đó thực sự kỳ lạ.
Đã đến giờ luyện tập, 『Bọc Mana』. Buộc tăng cường cơ thể của tôi bằng cách buộc nó phải bọc kỹ năng và ma thuật. Một kỹ thuật cường hóa rất triệt để, những chuyển động vụng về có thể gây sát thương cho tôi.
Đồng bộ hóa cơ thể, mana và kỹ năng, tích hợp chúng với nhau. Có thể coi là hoàn hảo khi tôi có thể làm điều đó một cách tự nhiên như hơi thở. Mọi người sẽ làm điều đó nếu nó có thể được thực hiện dễ dàng như vậy, nhưng trừ khi tôi kiểm soát được chuyển động của mình một cách hợp lý, cơ bắp của tôi sẽ bị rách và thậm chí cả xương của tôi cũng bị gãy. Thiệt hại đó được phục hồi vô tận thông qua 『Tái Sinh』, lặp đi lặp lại chu kỳ phá vỡ và chữa lành. Đó là lý do tại sao tôi phải tiếp tục luyện tập để cải thiện chuyển động của mình cho đến khi tôi kiệt sức đến mức không thể cử động được... Đợi đã, điều đó không phải là vô lý sao?!
「Aaagh, đúng như tui nghĩ, khi cảm giác về cơ thể thay đổi, nó cũng làm hỏng kỹ thuật? Quá mạnh và quá nhanh nhưng lại quá yếu?」
Khả năng thể chất yếu kém của tôi đang bị cưỡng bức tăng cường từ bên ngoài, một kỹ năng cường hóa liều lĩnh, thực thi các chuyển động trên cơ thể từ bên ngoài. Sử dụng nó sẽ gây sát thương cho tôi, nhưng nếu không sử dụng nó sẽ khiến tôi có nguy cơ bị quái vật giết chết. Đó là lý do tại sao tôi đang cố gắng sử dụng những gì mình có, buộc phải tạo ra một kỹ thuật tạm thời như vậy, chọn phần tốt nhất từ mọi kỹ năng để bằng cách nào đó vượt qua được, và tôi đang thay đổi và điều chỉnh mọi thứ, cố gắng nắm bắt nó. Miễn là tôi có thể chịu đựng được cơn đau thì cuối cùng tôi sẽ quen với nó và sẽ có thể sử dụng nó một cách hợp lý, nếu không, tôi sẽ bị đánh với lý do là được huấn luyện, nên trong cả hai trường hợp, điều đang chờ đợi tôi là nỗi đau.
Ngay cả Gob Lv 15 cũng chỉ mất một đòn... Chà, luôn chỉ mất một đòn, nhưng có thể hạ gục chúng trong một đòn mà không phục kích chúng từ phía sau là một cải tiến rất lớn. Tôi không cần phải Xoá Hiện Diện của mình và lén lút như trước đây. Tôi chỉ có thể đối đầu trực tiếp với chúng, vì vậy đó là một tiến bộ đáng kể, nhưng đồng thời, quá trình tự hủy diệt cũng đang tiến triển, dần dần cạn kiệt HP với sát thương tự gây ra. Nó không quá tệ, nhưng nó vẫn đau.
Bằng cách nào đó, dù không thể hoàn toàn làm chủ được 『Bọc Mana』 nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn tận dụng được nó. Vấn đề là những gì xảy ra sau đó. Rất có thể rào cản thực sự sẽ là kỹ năng 『Dịch Chuyển Thuật』. 『Bọc Mana』 là một loại Võ Thuật, trong khi 『Dịch Chuyển Thuật』 là Ma Thuật, và 『Bọc Mana』 có lẽ là một kỹ năng cho phép bao bọc không chỉ mana mà còn cả kỹ năng và ma thuật... Nói cách khác, thậm chí cả 『Dịch Chuyện Thuật』 có thể được bọc.
Tôi đánh bại một con Kobo đang di chuyển nhanh bằng tốc độ của chính mình... Nhanh, nhưng vì dịch chuyển tức thời là một phần của chuyển động nên việc điều khiển trở nên vô cùng khó khăn. Nhưng chuyển động nhanh đến chóng mặt, gần như thể tôi tan biến trong giây lát. Hay đúng hơn là tôi thực sự đã biến mất trong chốc lát phải không? Nếu tôi thành thạo điều này, tôi sẽ có thể biến mất khỏi tầm mắt, cho phép thực hiện một cuộc tấn công không thể phòng thủ, nắm bắt được điều này, tôi sẽ có thể dịch chuyển tức thời, thực hiện một đòn tấn công chí mạng không thể tránh khỏi. Vấn đề là kỹ năng này cực kỳ khó sử dụng, còn lâu mới cho phép tôi học được nó một cách dễ dàng!
Nhưng nếu tôi sắp xếp được tất cả những thứ đó, hợp nhất nó với 『Kyojitsu』 thì tôi sẽ có thể chiến đấu với cả Nữ Đế Mê Cung. Nếu vậy thì ít nhất tôi có thể tránh được một số trận đòn! Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy mình không thể thắng được?
Tôi cũng đã kích hoạt 『Dịch Chuyện Thuật』 trong trận đấu của chúng tôi, nhưng dù sao thì tôi cũng bị đánh bại. Tôi có thể biến mất hoặc dịch chuyển tức thời tùy ý, nhưng tôi vẫn sẽ bị đánh. Đúng vậy, nếu cô hoàn toàn bị nuốt chửng bởi bóng tối sâu trong hầm ngục đó thì cô sẽ không chỉ trở thành Ma Vương mà còn là Tối Thượng Bá Vương, và dễ dàng hủy diệt thế giới. Ý tôi là, cô như thế này sau khi 『Thuần Hóa』 giảm cô xuống Lv 1, nếu cô ở dạng hoàn chỉnh thì không ai có thể đánh bại cô ấy. Thật luôn đó!
Tuy nhiên, hiện tại cô đang vui vẻ nhảy qua khu rừng, giống như một điệu nhảy. Cô hẳn đang mỉm cười dưới chiếc mũ hộ vệ đó. Một lớp xác Gob và Kobo đang bao phủ xung quanh, nhưng cô có vẻ đang vui nên không sao cả. Tôi chỉ cần rời mắt một giây thôi là bạn tập của tôi lại tuyệt chủng lần nữa, nhưng không sao cả. Thật trùng hợp, những đòn chém vui vẻ của cô cũng đang phá hủy khu rừng, gần như biến toàn bộ khu vực này thành một bãi đất trống... Nhưng tôi đoán là ổn thôi? Hừmm, nhưng sau này tôi sẽ không thể thu thập nấm ở đó được nữa, nên tôi mong cô sẽ giữ nó ở mức độ vừa phải.
Trong một lần, hãy thu hẹp khoảng cách với kẻ thù và chém, tất cả chỉ trong một chuyển động, hợp nhất mọi thứ trong một hành động và lặp đi lặp lại... Đó là kế hoạch của tôi, nhưng tất cả quái vật đều bị tiêu diệt. Okay, chúng ta hãy đi ngược dòng. Chẳng có gì để làm ở đây vì không còn vua nào xung quanh nữa, nhưng vì ít nhất ở thượng nguồn cũng có số lượng nên họ có thể cầm chân Lớp Trưởng Thiết Giáp-san một chút!
Chà... Thành thật mà nói tôi không mong đợi gì cả... Nhưng ít nhất hãy đấu tranh chăm chỉ hơn một chút! Tại sao tất cả bọn chúng nhảy vào chỉ để dễ dàng bị đánh trả? Chúng có phải là đồ ngốc không? Hay là Gob vậy? Không phải! Chúng là Kobo! Vì vậy, hãy hành động đúng với Kobo đi! Hợp tác với nhau đi, thực hiện các cuộc tấn công tổng lực đi! Tại sao tụi bây lại lao thẳng vào Lớp Trưởng Thiết Giáp-san vậy? Đây có phải là một vụ tự sát tập thể? Chà, có vẻ như đó thực sự là một hành động tự hủy diệt hàng loạt, kết quả là rõ ràng ngay khi chúng tấn công cô ấy, thậm chí không thể câu giờ được, những con quái vật vô dụng.
Chỉ còn lại khu Orc nhưng chúng tôi lại dành nhiều thời gian hái nấm hơn là chiến đấu. Với tốc độ này, tôi có thể nhận được Chức Nghiệp Thợ Săn Nấm. Mặc dù nó có thể tốt hơn Thất Nghiệp, chẳng phải người hái nấm mặc đồ đen trang bị một cây gậy gỗ nghe có vẻ siêu đáng nghi sao?
Thật đáng tiếc, trong khi tôi đang cố gắng hết sức, bọc 『Dịch Chuyện Thuật』 và vấp ngã với tốc độ cực cao, lăn tròn, va vào cây, rơi xuống đất với những cái cây nói trên và lăn trên mặt đất, tất cả lũ Orc đều bị giết? Tôi đã nghiền nát một vài con, chạy qua chúng khi tôi đang lăn lộn trên mặt đất, nhưng tôi không thể đối mặt chính xác với một con nào cả! Chúng vừa chết ngay lập tức. Khi tôi đang lăn lộn trong rừng thì mọi chuyện đã xong.
Những nỗ lực huấn luyện chiến đấu của tôi đã kết thúc bằng việc luyện tập lăn lộn. Không, tôi không cần đào tạo như vậy? Cuối cùng, cô ấy đã thương hại tôi và nhường một con Vua Orc. Tôi thực sự đã cầu xin cô ấy điều đó! Lúc đó mọi kẻ khác đều đã chết. Thủ phạm, người mặc áo giáp bạch ngân, sau đó quan sát cuộc chiến của tôi và gật đầu hài lòng. Và khi ma thuật được bao bọc của tôi làm tôi bất tỉnh và tôi bay đi, cô ấy sẽ nói 『Ôi trời』, từ từ lắc đầu... Thật là mất tập trung!
Cuối cùng... Vào lần thử thứ 7, nó cuối cùng đã trở thành thứ gì đó giống với 『Kyojitsu』? Tôi nghĩ nó hiệu quả vì Vua Orc đã bị hạ gục chỉ sau một đòn tấn công, nhưng nó chỉ kêu 『Pew』 và vào lúc tôi nghĩ mình sẽ di chuyển, tôi đã hoàn thành nhát chém... Xong rồi à? Tôi thực sự không cảm thấy như vậy, nhưng ngay cả khi tôi muốn luyện tập nhiều hơn thì cũng không còn đối thủ nào cả.
Vì không còn lựa chọn nào khác nên chúng tôi ở lại qua đêm và tôi bị đánh. Bị đánh trong khu vườn mà 『Liềm Ác Ma』 vừa cắt xong! Không thể đánh 『pew』, tôi liên tục bị đánh, và cuối cùng khi tôi chuẩn bị đánh 『pew』, tôi không thể tung đòn và bị đánh. Mặc dù không thể tránh khỏi tốc độ dịch chuyển tức thời, nhưng có vẻ như những chuyển động đơn giản vẫn có thể được đọc và dự đoán. Và khi tôi bị đánh đập, bị đánh đập, màn đêm đã đến.
Phải, và kể từ khi màn đêm buông xuống, tôi đã dốc hết sức để trả thù. Suốt chặng đường cho đến tận đêm khuya! Chà, tôi khá chắc chắn rằng ngày mai tôi sẽ lại bị đánh để trả thù cho sự trả thù đó.
Nhưng tôi không hề hối tiếc. Rốt cuộc thì, đó là một cuộc trả thù rất tốt đẹp. Tôi nghi ngờ rằng trả thù sẽ sinh ra trả thù, nhưng vì nó quá hay nên tôi nghĩ không sao cả. Vâng, nó thật tuyệt vời!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]