Chương 111: Tại Sao Dân Làng Cứ Cho Tôi Đồ Đạc Mãi Cho Đến Khi Tôi Không Mang Nổi Nữa?
Ngày 42 – Buổi Sáng, Hầm Ngục Gần Ngôi Làng Ở Hạ Lưu
Cuối cùng chúng tôi đã lên đến Tầng 12. Mặc dù có chiến lợi phẩm, dù ít ỏi nhưng điều này chẳng có ích gì cho việc huấn luyện cả.
Tôi đoán điều tự nhiên là trong một hầm ngục hoàn toàn mới, cả chất lượng và số lượng quái vật đều không đủ. Đương nhiên, điều tương tự cũng được áp dụng với những viên ma thạch.
Rương kho báu là ân huệ cứu rỗi duy nhất, tuy nhiên không có vật phẩm quý hiếm nào khiến tôi muốn trang bị chúng. Rốt cuộc thì, Đại Mê Cung thật đặc biệt. Đúng như mong đợi về một hầm ngục có Hầm Ngục Chủ xinh đẹp tuyệt trần như vậy. Chà, cô ấy chẳng có gì ngoài xương hết á?
Hay đúng hơn, Hầm Ngục Chủ là kho báu lớn nhất của hầm ngục đó. Chỉ riêng điều đó thôi, tôi biết ơn vì tôi đã được đưa đến thế giới này. Vâng, tôi trìu mến biết ơn mỗi đêm!
Dù vậy tôi cũng không có việc gì để làm? Vì lũ quái vật không thể sánh được với Lớp Trưởng Thiết Giáp-san chút nào nên tôi không còn gì cho mình cả. Tôi đoán từ góc nhìn của người thứ ba thì đây có thể được gọi một cách khách quan là... Một người hầu cận của một hiệp sĩ mặc áo giáp bạch ngân! Tôi đã hoàn toàn trở thành một nhân vật phụ! Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu tôi tìm thấy 『Ăn Bám』 trong số các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-tan-cong-don-doc-tai-di-gioi/3552353/chuong-111.html