Chương trước
Chương sau
Ngày 39 - Buổi Sáng, Hang Động

Tôi đã bị đánh từ sáng sớm.

Với chuyện xảy ra ngày hôm qua, hôm nay nhỏ đã đánh thức tôi dậy và chúng tôi cùng nhau ăn sáng đấy?

Sau đó tôi nghĩ mình nên trêu nhỏ một chút và nói 『Hôm qua em thật dễ thương』, sau đó nhỏ đỏ mặt và bắt đầu mặc áo giáp vào. Tôi đang thắc mắc nhỏ đang làm gì thì nhỏ ngay lập tức bắt đầu tập luyện buổi sáng! Thay vì âu yếm buổi sáng, đó là buổi sáng dậm chân!

Và trước hết, nhỏ trông thật gợi cảm ngay cả khi mặc áo giáp. Nhỏ có một thân hình tuyệt vời đến mức bộ giáp thậm chí còn trông hơi dâm dục.

Tôi không thể làm được điều này, ảnh hưởng của ngày hôm qua quá lớn. Chỉ cần nhìn vào bộ giáp nóng bỏng đó cũng đủ khiến tôi nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Tôi không thể tập trung chút nào. Nhỏ bây giờ trông rất đàng hoàng, nhưng hôm qua nhỏ thật đáng yêu. Cách nhỏ hành động có chút xấu hổ càng khiến nó trở nên quyến rũ hơn. Cách nhỏ có vẻ hơi bị tổn thương cũng thật dâm đãng. Tuy nhiên hiện tại tôi đang rất tổn thương. Bởi vì tôi đang bị đánh đập. Có phải là sự trả thù cho đêm qua? Rốt cuộc thì tôi có đi quá đà không? Đúng vậy, khi tôi kiểm tra trạng thái của mình vào buổi sáng, tôi nhận được cả 『Thượng Sinh Lực Tình Dục』 và 『Ham Muốn Vô Độ』, nên chắc chắn tôi đã quá nhiệt tình. Bây giờ tôi cũng giống như Lớp Trưởng. <Tluc: Vừa cấm Flag 3some:v >

「Tớ sắp chết rồi. Hoặc thực sự là tớ đã chết về mặt HP rồi. Nếu không có 『Nhẫn Linh Hồn』 thì chắc chắn nó đã là 0 rồi. Nó đã vượt quá sức chịu đựng rồi á? Tớ thậm chí đã nhìn thấy những tên Ota vẫy tay với tôi từ bên kia sông? Tuy nhiên tớ đã đốt chúng. Cùng với dòng sông.」

Điều đó là không thể đối với một nam sinh cao trung, hình ảnh đó đã in sâu vào mắt tôi rồi. Nhờ Rajingan mà tôi nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng. Cảm ơn rất nhiều. 『Tâm Trí Tối Thượng』 phải có chức năng Ký Ức Hoàn Hảo nào đó, vì tôi có thể nhớ lại nó một cách chi tiết sống động. Chiến đấu trong tình trạng này thật là quá đáng. Điều tốt nhất tôi có thể làm cách đây không lâu là né tránh cơn khát máu của nhỏ, đêm qua tôi cũng đã cố gắng hết sức. Không! Tôi sẽ chết nếu cứ nghĩ về những điều như vậy mất! Tôi sẽ chết thật đấy!

Và có vẻ như nhỏ có giọng nói. Có lẽ nhỏ đã quên cách nói sau khi dành quá nhiều thời gian ở một mình. Tôi muốn luyện tập với nhỏ, nhưng trước tiên tôi phải sống sót qua buổi luyện tập NÀY. Tối qua nhỏ đã phát ra rất nhiều âm thanh đáng yêu, chờ đã, 「WOAA!!」

Suýt soát vãi?! Tôi gần như xém pay đầu luôn đó? Vì lý do nào đó, tấm che mặt của bộ giáp trông có màu đỏ. Và còn có hơi nước thoát ra? Bộ giáp có thực sự chạy bằng động cơ hơi nước không? Tôi khá chắc là tôi vừa nghe thấy 『PSHHHHHH』? Không! Đó không phải điều quan trọng lúc này! Không phải tôi vừa dịch chuyển tức thời sao? Chỉ một chút thôi á? Nếu không thì đầu tôi đã lăn xuống đất rồi phải không? Tôi đã không thể tránh được đòn tấn công nhưng ngay sau đó tôi đã ở ngoài tầm tấn công? Đó hẳn là dịch chuyển tức thời. Vì lý do nào đó, mỗi khi tôi có bất kỳ ý nghĩ buồn cười nào, một đòn chí mạng lại ập đến với tôi. 『Mặt』 của bộ giáp cũng có màu đỏ. Vì nhỏ không nói nên có ấn tượng là nhỏ có vẻ đẹp lạnh lùng nhưng thực tế thì nhỏ rất nhút nhát. Loại người nổi cơn thịnh nộ vì xấu hổ. Và nhỏ hiện đang chạy điên cuồng. Rất có thể tôi sẽ chết nếu không dừng việc này lại.

「Xin lỗi vì đã trêu chọc cậu? Chắc vậy? Nhưng đó là sự thật mà? Cậu đã từng rất dễ thương đó?」

Nói rồi tôi rất cẩn thận vỗ nhẹ vào đầu nhỏ.

Tôi nhớ mình đã vỗ nhẹ vào đầu nhỏ trong hầm ngục và nhỏ có vẻ rất vui vì điều đó nên tôi đã thử làm lại lần nữa. Tôi hơi lo sợ về việc mất đi cánh tay của mình, nhưng vì dù sao thì nó cũng sẽ tái sinh nên tôi đoán là ổn thôi...? Có phải vậy không? Tuy nhiên, cái đầu là không thể. Hoặc ít nhất đó là những gì tôi muốn nghĩ. Nếu tôi mọc lại được một cái đầu đã mất, điều đó có nghĩa là tôi không còn là con người nữa?

Bộ giáp bạc chuyển sang màu đỏ. Có vẻ như nhỏ đã ngừng hoạt động. Có vẻ như tôi đã sống sót bằng cách nào đó. Từ bây giờ chúng ta hãy trêu chọc có chừng mực nhé. Hoặc ai đó có thể bị tổn thương. Cụ thể là tôi.

Để bắt đầu, chúng tôi vào rừng do tôi dẫn đường. Có một bí mật là tôi không thể đi phía sau vì dáng người phía sau của nhỏ quá sức chịu đựng của tôi. Okay, lần sau tôi nên ôm nhỏ từ phía sau... 「Khụ, khụ」, không, tôi không nghĩ gì bậy bạ cả đâu nhé? Thật luôn đó? Có cơn khát máu bay vào tôi từ phía sau? Nhỏ chắc sẽ không lấy đầu tôi đâu nhỉ? Chắc nó sẽ không mọc lại nữa phải không? Tôi không giỡn đâu.

Đúng như dự đoán, khu rừng đầy rẫy những nguy hiểm. Tôi nên tập trung. Mặc dù tôi là nam sinh cao trung, nhưng những thứ giống như nam sinh cao trung sẽ bị phong ấn từ bây giờ. Đã hơn một tháng trôi qua, không biết việc đi học của tôi có còn được tính là học sinh cao trung nữa không? Bị triệu hồi đến dị giới có được coi là vắng mặt không phép không?

Nghĩ về những điều ngớ ngẩn, tôi đang cố gắng đánh lạc hướng bản thân bằng cách nào đó. Tâm trí tôi ngay lập tức tràn ngập hình ảnh về làn da trắng đầy mê hoặc đó ngay khi tôi nhắm mắt lại, nên ngay cả chớp mắt cũng là vấn đề sống chết. Nhưng... đôi chân của nhỏ quá dài, quá đẹp, và cả cặp đùi đó, hở, 『VÚTT!』....Cảm ơn Dịch Chuyển Thuật-san. Có vẻ như cuối cùng tôi đã có thể sử dụng Dịch Chuyển Thuật. Mặc dù tôi hơi khó chịu vì điều kiện kích hoạt dường như là mối đe dọa đối với tính mạng của tôi. Chà, xét đến việc mạng sống của tôi cứ 5 phút lại gặp nguy hiểm, tôi chấp nhận bất cứ điều gì cho phép tôi sống sót.

Nhưng không phải là quá đáng khi yêu cầu một nam sinh cao trung ngừng làm những việc của học sinh cao trung sao?







Vua Gob không có nhà, vì vậy chúng tôi hiện đang họp với Vua Kobo-san. Nó ở Lv 37 và siêu nhanh. Chỉ số SpE của nó là hơn 300. Tuy nhiên, mặc dù nó vẫn chậm hơn tôi, tuy nhiên, vì chuyển động của nó rất sắc bén, giống như động vật hoang dã nên khó đối phó, nhưng tôi vẫn né được chúng.

Chống lại cơn bão móng vuốt từ Vua Kobo bằng chiếc găng tay ở tay trái và cây trượng ở tay phải, tôi bước vào.

Và sau đó đâm Vua Kobo từ phía sau bằng cây trượng của tôi, xuyên qua nó. Nó đâm xuyên qua cổ nó, thế là xong.

Trong khi thăm dò các dấu hiệu của sự sống bằng Thượng Nguy Hiểm Cảm Tri, tôi thở dài.

Sử dụng Dịch Chuyển Thuật trong trận chiến là một sự đánh cược nguy hiểm. Thất bại có nghĩa là vấp ngã không có khả năng tự vệ ngay trước mặt kẻ thù. Tôi khá chắc chắn rằng tôi sẽ bị cắn đầu ngay lập tức.

Áo giáp của Lớp Trưởng Thiết Giáp cũng trở lại màu bạc, và nhỏ hiện đang gật đầu với kết quả của trận chiến. Có vẻ như tôi đã vượt qua.

Okay, Dịch Chuyển Thuật là đủ rồi. Đó không phải là kỹ năng tôi có thể sử dụng liên tục mà không cần tập trung cao độ. Và hôm nay tôi có sự tập trung tồi tệ nhất trong đời. Tôi có thể tập trung hết mức có thể vào một vấn đề khác, nhưng nó sẽ khiến mạng sống của tôi gặp nguy hiểm. Nỗ lực che giấu sự xấu hổ còn nguy hiểm hơn cả Rừng Quỷ Quyệt có thể trở thành dấu chấm hết cho tôi? Kể từ sáng nay mạng sống của tôi luôn trong tình trạng mèo vờn chuột với cái chết! Nó thực sự rất suýt soát!

Chỉ có một con Vua, vì vậy phần còn lại của khóa huấn luyện sẽ được tiến hành với những con Kobo bình thường, và việc này phải được thực hiện càng sớm càng tốt, vì chúng có nguy cơ tuyệt chủng nghiêm trọng? Ánh bạc lấp lánh khắp khu rừng? Đó là huấn luyện đấy hả? Để lại ít nhất một cái gì đó cho tôi đi chứ? Năn nỉ đó? Chỉ một ít thôi cũng được? Chỉ một ít thôi?...À, không, không có gì đâu. Ánh Mắt Chằm Chằm này khát máu đến mức đáng sợ. Kobo đang ngất xỉu vì nó? Vừa rồi, 3 kẻ đứng đằng sau đã ngã xuống đất.

Với điều này và điều đó, lũ Kobo dường như đã tuyệt chủng. Hãy đi ngược dòng sông, quét sạch quái vật và sau đó kiểm tra lũ Orc. Người ta không nên mất cảnh giác, nhưng sẽ ổn thôi nếu thử các kỹ năng mới một chút vì đó là những con quái vật yếu. Thử nghiệm là quan trọng.







Mặt trời sắp lặn nên đã đến lúc chúng tôi phải quay lại thị trấn. Chúng tôi đã săn quá đủ. Đặc biệt là Bạch Ngân Giáp-san. Trong khi tôi thực hành và thử nghiệm, trong khi tôi đối phó với một con quái vật, mọi con khác sẽ bị tiêu diệt trong thời gian đó. Hiệu quả là một vấn đề, nhưng nó giống như tôi đang luyện tập giữa một hiện trường giết người, điều này tạo ra một bầu không khí rất khó xử, khiến tôi và lũ Kobo thỉnh thoảng phải thở dài, không thể nói được gì. Loài Orc cũng đang trên bờ vực tuyệt chủng, chỉ còn một số ít ở xung quanh, nhưng chúng đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Trong khi tôi đang luyện tập với một trong số chúng á? Còn đối tác đấu tập của tôi thì sao? Đúng như tôi nghĩ, tình trạng thiếu hụt quái vật trong rừng là rất trầm trọng. Nhưng không cần phải nói cũng chính vì vậy mà có một lượng nấm rất lớn.

Tôi một lần nữa thu thập cả đống Nấm Tê Liệt. Đây có phải là một điềm báo không? Tôi cũng đã thu thập rất nhiều Nấm Độc chết người, những thứ này có dùng cho hầm ngục không? Liệu tôi có bị ngã lần nữa không? Đây có phải là Flag không? Tôi không nhớ nó thậm chí còn hoạt động?

Bây giờ chúng ta hãy quay trở lại thị trấn. Tôi có thể bị mắng nếu không quay lại quá hai ngày, và nếu quay lại Hang Động tôi có thể gặp rắc rối giống như một nam sinh cao trung. Hoặc thực sự, tôi chắc chắn sẽ làm vậy. Không có cách nào tôi sẽ không làm. Mỡ dâng đến miệng mèo thì không húp sao được? Không, thực ra là tôi đã kiềm chế bản thân chỉ lén nhìn nhỏ thôi á? Dù tôi có nhìn trộm thì đó cũng chỉ là áo giáp thôi? Nó không phải là một vấn đề lớn nếu tôi nhìn vào nó, phải không? Tuy nhiên, nó thật dâm đãng mà...

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.