Ngoại truyện – Ý thức cạnh tranh (2) ◎ Dù sao thì mình cũng có một nhân ngư có thể phát điên bất cứ lúc nào. Các người xong rồi. ◎ Cậu bé dẫn đầu nhóm quen biết Hy Ban, là còn trai của một nữ kỹ sư, “Chào em, Tiểu ốc vít, mẹ em đâu rồi?” Cậu bé được gọi là Tiểu ốc vít tự hào trả lời: “Hôm nay mẹ em đi ra biển rồi, mẹ nói muốn thiết kế một tòa cầu lớn.” “Không phải là một tòa cầu lớn, mà là một cây cầu lớn.” Mặc An tìm được một điểm sơ hở và bắt đầu công kích, “Em vẫn chưa học được cách nói chuyện cho đúng à, sao cứ chạy lung tung trong phòng thí nghiệm thế? Chỗ này rất nguy hiểm, không phải nơi mà trẻ con như các em nên đến.” Hy Ban cảm thấy mềm lòng, là nhân ngư Song Vĩ, bẩm sinh họ đã thích chăm sóc trẻ con: “Không sao đâu, anh sẽ trông chừng bọn chúng không chạy lung tung. Trẻ con khó tránh khỏi tò mò về công việc của người lớn, hồi nhỏ em cũng thế mà.” “Hồi nhỏ em… khả năng ăn nói là hạng nhất, chưa bao giờ dùng sai từ.” Mặc An không kìm được mà nói. “Đúng đúng, vì tài năng ngôn ngữ của nhân ngư, nếu em nói sai thì anh phải kiểm tra lại chỉ số IQ của em rồi, Mạnh Thanh Thanh sẽ cười em là con cá ngốc nhất.” Hy Ban bế Tiểu ốc vít lên, “Em đừng nản lòng, trước đây anh trai Mặc An của em cũng nói chưa tốt đâu, sau này lớn lên em sẽ nói tốt thôi.” Tiểu ốc vít có chút buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-sinh-ton-hau-tan-the-cua-nhan-ngu/4703240/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.