Trở lại viện nghiên cứu Sứa Lam Minh, xuất hiện rồi biến mất không dấu vết. Mặc An không kìm được mà rơi vào hồi ức, chúng chưa bao giờ để con người biết tung tích, ngay cả nhân ngư cũng không. Khi bạn đã nhìn thấy một con, trên thực tế xung quanh đã có vô số con rồi. Khi chúng muốn đi, ngay cả những thiết bị khoa học tiên tiến nhất cũng không thể giám sát và theo dõi. Chúng như tan chảy vào nước biển trong chớp mắt, cứ thế trôi đi. Chắc là ảo giác của mình rồi? Mặc An nghĩ vậy, hắn như người phê thuốc, quay sang ‘Hạ Vũ’ bên cạnh và cười: “Anh xem, bỗng nhiên có rất nhiều sứa đến.” “Chúng đến làm gì?” ‘Hạ Vũ’ ảo giác hỏi. “Em không biết.” Mặc An lắc đầu, vì chúng vốn dĩ không tồn tại, chỉ là ảo giác. Mặc An quay người định đi, thì thấy Mễ Đâu và Mạnh Thanh Thanh chạy như điên về phía bờ biển, đến cả chiếc ô màu đỏ cũng không màng đến. Chiếc ô bị vứt lại trên đường đá, trông rất nổi bật và đẹp mắt. “Hai người làm gì vậy? Có chuyện gì xảy ra? Hai người chạy đi đâu vậy?” Mặc An ngây người đứng tại chỗ nhìn. Mễ Đâu và Mạnh Thanh Thanh chạy như một cơn gió, suýt nữa tông bay hắn đi vài mét. Đến bờ biển, Mễ Đâu dừng lại, cậu bé vẫn chưa học được cách bơi nhanh. Còn Mạnh Thanh Thanh thì nhảy xuống, nhanh chóng trở lại hình dạng nhân ngư, nhưng không thể dễ dàng tiếp cận kẻ thù tự nhiên của mình. Lúc này Mặc An nắm lấy tay của ‘Hạ Vũ’ bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-sinh-ton-hau-tan-the-cua-nhan-ngu/4703235/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.