Kế Hoạch Lấp Biển (9) Tay Hạ Vũ đặt trên tai của Mặc An. Đó là một đôi tai giống tai người, nhưng cũng không phải. Hạ Vũ cẩn thận sờ đi sờ lại, coi d** tai của nhân ngư hung dữ như một món đồ chơi, “Những lời này, thực ra cũng là điều anh muốn nói với em.” “Em sẽ bảo vệ bản thân.” Mặc An nghiêng đầu để anh trai v**t v*, thoải mái nhắm mắt lại. “Haizz, đúng là một con cá ngốc nghếch mà, em lúc nào cũng ngốc thế này, làm sao anh có thể yên tâm?” Hạ Vũ lại cười, “Ngốc.” Mặc An bối rối mở mắt ra: “Em á?” “Chính là em đấy.” Hạ Vũ vẫn không thể yên tâm. Cậu đã thấy tuyết lớn trên đảo Băng Giá và hoa xuân ở thành phố Bồng Hồ, nhưng vẫn luôn khao khát đại dương trong mắt Mặc An, “Lẽ nào em quên anh có thể tự lành vết thương vô hạn sao? Anh dù có bị người máy bắn nát như cái sàng cũng chẳng sao cả, chỉ cần thời gian là có thể trở lại trạng thái ban đầu. Nhưng mọi người…” “Anh đừng nói nữa, em không chịu nổi.” Mặc An chỉ cần tưởng tượng thôi cũng muốn phát điên. “Anh chỉ lấy ví dụ thôi, em yên tâm.” Hạ Vũ cù nhẹ sống mũi của nhân ngư nhỏ đáng yêu, “Em chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt, biết không?” Mặc An bất mãn xoay mặt đi: “Em muốn bảo vệ anh.” “Em…” Hạ Vũ bất lực. Cả thế giới đang trong cơn nguy kịch, mà cậu lại sẵn sàng dành thời gian để dỗ dành người em trai mình yêu thương, “Em đang giận dỗi đấy à.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-sinh-ton-hau-tan-the-cua-nhan-ngu/4703223/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.