Giải cứu trong thế giới ảo (9) Nửa tiếng sau, Chương Minh Kiều trải đệm ngủ dưới sàn cạnh giường. “Sao con không nói sớm là con sợ sấm?” Chương Minh Kiều cuối cùng cũng tìm được cơ hội tương tác với con trai, không chần chừ liền đến đây. [háháháháhá] “Không sao đâu bố, thật ra con lớn thế này rồi, có thể tự ngủ được. Để bố ngủ cùng không phải là trẻ con quá sao, người ta sẽ cười con.” Mặc An nhìn ra ngoài cửa sổ một cách chán nản. Mưa vẫn đang rơi, nhưng sự lãng mạn ban nãy đã hoàn toàn tan biến. Hắn chỉ muốn Hạ Vũ ở lại với mình thôi, buổi tối lại tìm một cái cớ sợ hãi để nắm tay, rồi ôm nhau một cách tự nhiên. Giờ thì sao? Tình cha con đoàn tụ hả? “Không được, tuổi thơ của con bố không được tham gia, lớn rồi phải bù đắp.” Chương Minh Kiều khi nói những lời này lộ ra một chút bối rối, nhưng ông ấy lập tức lắc đầu, “Đúng, sau này phải bù đắp.” “Vậy dì phải làm sao ạ?” Mặc An vẫn muốn đuổi ông đi, “Tiếng sấm lớn như vậy, dì chắc cũng sợ lắm. Bố, con vẫn nghĩ bố nên đi ngủ cùng vợ, vợ mới là người quan trọng nhất. Hơn nữa tình yêu là thiêng liêng, bố không thể…” “Dì con tối nay đi ngủ với Hiểu Hiểu rồi, dì ấy hiểu cho bố.” Chương Minh Kiều đầy tự tin. Kết quả câu nói này không biết sai ở đâu, Mặc An đứng phắt dậy: “Cái gì? Tối nay chỉ có một mình Hạ Vũ ngủ sao?” Đây là chuyện Mặc An không thể chấp nhận. Nếu ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-sinh-ton-hau-tan-the-cua-nhan-ngu/4703198/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.