Hành Tung Bại Lộ Lưu Phương Phương đã chết. Hạ Vũ cảm thấy cơ thể rung lên dữ dội, rõ ràng hơn cả rung động dưới chân. Đến chết cô ta vẫn không thể tỉnh táo khỏi sự tẩy não của côn trùng, không biết nên nói là may mắn hay không may. Côn trùng không đầu, chưa chắc đã chết, con người không đầu, không thể sống. Mức độ chấn động này khiến Hạ Vũ bị điếc tạm thời, tiếng ồn cũng không còn nghe thấy nữa. Đây không phải là kế hoạch cậu đã dự liệu, cậu vốn muốn cứu Lưu Phương Phương! Tại sao lại chết? Tại sao lại có nhiều người chết như vậy? Hạ Vũ tận mắt nhìn cơ thể Lưu Phương Phương bị nhộng chiếm cứ, chân côn trùng c*m v** da cổ cô ta, dần dần hòa làm một thể. Cậu gần như không đứng vững, không phải vì yếu ớt, mà là vì bất lực. Dường như dù làm thế nào đi nữa, thế giới này cũng không thể trở lại “tốt đẹp” như xưa. Nhưng “tốt đẹp” có thực sự tồn tại không? Trước khi Nữ Oa phản bội, “tốt đẹp” liệu đã bị tan rã chưa? Xã hội loài người như vậy, có phải là ý định ban đầu khi tạo ra trí tuệ Nữ Oa không? Sau khi Nữ Oa có ý thức tự thân, liệu nó có thất vọng tột độ với thế giới thực, tràn đầy khinh miệt không? Nó nhìn nhận thế giới bằng một góc nhìn mạnh mẽ, phản bội Đấng Sáng Tạo, lúc đó tâm trạng của nó rốt cuộc là như thế nào? Đầu của Lưu Phương Phương lăn trên đất, kéo theo vệt máu vương vãi, cuối cùng lăn xuống hồ nước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-sinh-ton-hau-tan-the-cua-nhan-ngu/4703150/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.