Biển Đen sương mù (7) Cây nấm nhỏ vươn ra những sợi nấm đỏ tươi, len lỏi vào các kẽ hở của boong tàu mà không ai hay biết. Hạ Vũ và Hướng Tinh cuối cùng cũng có thể ở riêng một lúc, nhưng những người giám sát họ vẫn ở ngoài cửa. Với nhau, họ có vô vàn điều tò mò, một đồng tộc bỗng nhiên xuất hiện, dù nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi. Nhưng rất nhanh sau đó họ phát hiện ra một sự thật thú vị, sự giao tiếp giữa hai người quá thuận lợi, thuận lợi đến mức họ đều nghi ngờ mình đã đi vào suy nghĩ của đối phương. “Cậu…” Hướng Tinh chạm vào ngón tay của Hạ Vũ, muốn hỏi cậu có đau không. “Không cảm thấy gì.” Hạ Vũ lập tức hiểu ra, “Chúng ta không có cảm giác đau đớn gì cả… Cậu…” “Cũng không cảm thấy gì nữa.” Hướng Tinh cười, vết thương trên bụng cậu ta đã hoàn toàn lành lại. Cậu ta lại chỉ vào mặt Hạ Vũ: “Nhanh quá.” Hạ Vũ vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, còn cậu thì chậm hơn.” Điểm này Hướng Tinh cũng rất ngạc nhiên, ban đầu cậu ta nghĩ tốc độ hồi phục của mình đã rất nhanh rồi, nhưng so với Hạ Vũ thì tốc độ này hoàn toàn không đáng nhắc đến. “Cá?” Cậu ta muốn hỏi Hạ Vũ về chuyện nhân ngư, Hạ Vũ lại có thể lừa được những người kia, chứng tỏ cậu rất hiểu về nhân ngư. Hạ Vũ sợ tai vách mạch rừng, trả lời ngắn gọn: “Một người bạn.” “Ồ.” Hướng Tinh hiểu, một người bạn của Hạ Vũ là nhân ngư, nên Hạ Vũ mới có thể nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-sinh-ton-hau-tan-the-cua-nhan-ngu/4703131/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.