Biển Đen Sương Mù (1) Hy Ban vừa tắm xong, Mặc An vẫn ngây người ngồi bên giường, thẫn thờ nhìn viên ngọc trong tay. “Đá Aquamarine, đúng không?” Hy Ban bước tới, cầm viên pha lê gây rắc rối lên. Mái tóc búi của Mặc An hoàn toàn bung ra, những lọn tóc bạc xoăn tít vương trên vai hắn, giận đến nỗi vây tai trong không còn cuộn tròn mà dựng đứng ra ngoài. Đến khi hắn kịp phản ứng, lòng bàn tay đã trống rỗng. “Trả lại cho tôi!” Hắn vội vàng đứng dậy lao tới vồ Hy Ban. Tốc độ của Song Vĩ làm sao bì được với hải yêu, Hy Ban không có cửa thắng, viên ngọc lại bị Mặc An cướp về. Hắn giữ chặt nó như báu vật, giận đến tái mét mặt, tóc tai bù xù, lại ngồi lì trên giường hờn dỗi. “Được rồi, nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hy Ban ngồi xuống cạnh hắn. Mặc An tuy chưa trưởng thành nhưng có thể thấy sau này sẽ có dáng người to lớn. Tính theo tuổi và sự phát triển của nhân ngư, bây giờ hắn đã thoát khỏi thời kỳ con non, nhưng chưa đạt đến giai đoạn trưởng thành hoàn toàn, có lẽ thuộc về giai đoạn á trưởng thành. “Tuyệt vời, bây giờ em có tâm sự rồi à?” Hy Ban chạm vào ngọn tóc hắn, mái tóc này đã dài đến xương bả vai rồi. “Tôi với Hạ Vũ cãi nhau rồi, anh ấy không cần tôi nữa, nói chuyện rất dữ.” Mặc An buồn bã không kìm được lời, cứ nghĩ đến câu nói cuối cùng của Hạ Vũ là hắn lại muốn khóc. “Em ấy sẽ không bỏ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-sinh-ton-hau-tan-the-cua-nhan-ngu/4703125/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.