Dị chủng thực vật Hạ Vũ chưa bao giờ chạy nhanh đến thế. Nhanh lên, nhanh lên, nhanh hơn nữa! Phải chạy đến trước Nhật Tiệm Mỹ, bất kể vì lý do gì, tuyệt đối không thể để đại diện y dược đó gặp được Mễ Đâu! Bọn họ không phải người tốt, ai mà biết lần này đến là vì bí mật gì không thể tiết lộ! Linh thạch thật sự quá tốt, nó đang thực sự giúp đỡ mọi người. Nhờ có nó, nếu không thì chính mình cũng không biết còn có chuyện lớn thế này. Hạ Vũ thở hổn hển chạy, Mặc An mặc quần nhỏ cũng thở hổn hển chạy theo, không cẩn thận bị ngã. “Ái da da!” Hai chân Mặc An giơ lên, giống như đuôi cá, trượt vèo đi. May mà mình béo ú, không thì đau chết mất. “Cẩn thận đó.” Hy Ban ân cần bế cục thịt nhỏ này lên, chạy cùng Hạ Vũ. Mặc An vẫn còn quá nhỏ, đối phương không quen với đất liền. Đến khi họ chạy đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, quả nhiên thấy hai người mặc đồ trắng, một nam một nữ, đang nói chuyện với Mễ Liên. “Các người có ý gì?” Mễ Liên khó hiểu, cả người vẫn chưa hoàn hồn. Khuôn mặt vốn hồng hào của cô trở nên vàng vọt do thức khuya, kinh hãi và quá đau buồn. Làn da như thể qua một đêm đã sản sinh ra sắc tố vàng không thể chuyển hóa, khiến cả người cô trông xám xịt đi một lớp. Nhưng đôi môi của cô thì tái nhợt, cô đứng đó một mình, như thể cách biệt với những người bình thường. “Không thể nào, tôi không đồng ý.” Ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-sinh-ton-hau-tan-the-cua-nhan-ngu/4703121/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.