Bảo vật của tôi Lúc này, Mặc An mới mở mắt. Quá sáng, xung quanh vẫn còn quá sáng. Có bốn con mồi, Mặc An có thể thấy lồng ngực của chúng không hề phập phồng, vì chúng đang nín thở. Nhưng lồng ngực của mình lại lên xuống, chứng tỏ phổi vẫn đang hoạt động liên tục. Cổ của chúng có vảy, nhưng cổ của Mặc An có mang. Đây là sự khác biệt giữa biến đổi gen và loài đột biến tự nhiên, cũng là một vực sâu không thể vượt qua. Mặc An không thể tính toán được độ sâu của hồ, hắn không quen thuộc với mọi thứ thuộc về con người, nhưng bản năng mách bảo hắn rằng càng tiến gần đáy hồ thì càng thoải mái. Đuôi cá cuối cùng cũng có thể duỗi thẳng hoàn toàn, cảm giác thoải mái này chưa từng trải nghiệm khi còn trong trứng cá. Mặc An thử vẫy đuôi, cơ bắp thực sự của loài cá đã cho ngư nhân thấy được tốc độ của nhân ngư. Một tốc độ mà chúng hoàn toàn không thể đuổi kịp. Nước chảy qua da Mặc An, hắn chỉ cảm thấy thoải mái, hoàn toàn không cảm nhận được sức cản của nước. Đuôi cá thon gọn giúp hắn di chuyển trong nước dễ dàng hơn, chỉ cần vẫy một lần là có thể bơi được hơn chục mét. Cánh tay của hắn cũng có thể duỗi ra, khi còn trong trứng cá chỉ có thể khoanh tay trước ngực, bây giờ khi ánh sáng chiếu vào, vảy ở khuỷu tay hắn phát ra những ánh sáng lấp lánh. Thì ra rời khỏi trứng cá bảo vệ mình là cảm giác này… Mặc An đắm chìm trong trải nghiệm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-sinh-ton-hau-tan-the-cua-nhan-ngu/4703098/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.