Thoát khỏi viện nghiên cứu Môi trường tối đen chỉ còn lại sự xa lạ và nỗi sợ hãi. Hạ Vũ muốn hét lên “Cứu với!”, nhưng đáng tiếc là một chữ cũng không thốt ra được. Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, thế giới của cậu như sụp đổ ầm ầm, như một ngọn núi lớn nứt vỡ rồi đổ sập ngay trước mặt. Cậu không thể hiểu nổi mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết rằng người máy lại dám ra tay với con người — điều đó không nên xảy ra chút nào. Nữ Oa từng nói với cậu rằng, tất cả các người máy đều được điều khiển bởi trí tuệ nhân tạo, và chúng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến con người. Chúng chỉ bảo vệ con người, thậm chí không tiếc hy sinh bản thân để làm điều đó. Vậy cảnh tượng vừa rồi là gì? Hạ Vũ vẫn đứng đơ ra đó, hai tai vang vọng tiếng còi báo động chói tai trong viện nghiên cứu. Âm thanh ấy sắc bén đến rợn người, rõ ràng là muốn cảnh báo tất cả những người còn sống sót rằng: Nơi này đang xảy ra chuyện vô cùng nguy hiểm. Chạy đi! Chạy đi! Chạy mau! Hạ Vũ sợ đến mức không kịp phản ứng, thậm chí không có ý thức để bịt tai lại. Cậu không thể làm được gì, toàn thân như bị đông cứng lại, không thể nhúc nhích. Nhưng trên mặt cậu dường như lại có chút ấm nóng, cũng hơi ẩm ướt, không rõ đó là nước mắt do sợ hãi mà chảy ra, hay là máu bắn từ lưng của giáo sư Vương Cầm. Người máy, nó đang giết người. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-sinh-ton-hau-tan-the-cua-nhan-ngu/4703080/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.