Chương trước
Chương sau
"Thần Ly, ở trong lòng em, có phải mỗi một chuyện tôi làm đều là vì muốn hại em hay không?"
————————
Quý Thần Ly còn đang thụ thương, Hàn Hân Viễn bò vào xong quên đóng cửa sổ, gió lạnh ập vào phòng, nàng khẽ run thân mình, Hàn Hân Viễn thấy vậy vội vàng đóng cửa sổ lại, dùng cái tay không chịu thương sờ sờ cái ót cười nhận sai.
Sau khi cô làm tốt hết thảy Quý Thần Ly mới đem chiếc cốc đặt trở về chỗ cũ, một lần nữa nằm xuống, liếc mắt nhìn Hàn Hân Viễn, lặp lại lần nữa: "Không phải cô về C thị rồi sao?" Dưới chăn, nửa người trên của nàng còn đang loã thể, đối diện với Hàn Hân Viễn như vậy, tổng cảm thấy nơi nào quái quái.
"Quay về rồi." Hàn Hân Viễn ngó trái ngó phải, phát hiện phòng bệnh của Quý Thần Ly không có ghế, dứt khoát trực tiếp ngồi trên giường nàng, nhìn Quý Thần Ly chớp chớp mắt, "Tôi lại chuồn tới đây."
Hàn Hân Viễn nhìn Quý Thần Ly, trêu ghẹo: "Ai ui, em làm sao vậy? Mặt sao lại đỏ?"
"Không...... Không có gì." Quý Thần Ly hàm hồ ứng phó, lại đem góc chăn siết chặt lại, sợ để Hàn Hân Viễn phát hiện ra cái gì. Quý Thần Ly thầm nghĩ, Hàn Hân Viễn người này tinh lực thật quá tràn đầy. Nàng và Hàn Hân Viễn trào phúng đã quen, não bộ nhảy số, tự cho là biết mục đích Hàn Hân Viễn tới đây, lập tức cười gằn, "Tới xem tôi thảm nhiều hay ít? OK OK, tùy tiện nhìn."
"Tôi......" Hàn Hân Viễn trong lòng tự nhủ tới vì muốn cảm ơn, đồng loạt đắc tội với A Lãng và bà nội. Cái vị trên giường này thế nhưng lại khen ngược, miệng không giấu nổi cái gì. Cô không phải kiểu người sẽ thể hiện ra bên ngoài, vì thế cũng cố ý làm bộ cười nhạo châm chọc, "Nhưng không sao, nhìn thấy em thảm như vậy, tôi an tâm rồi."
Mặt Quý Thần Ly tối sầm.
Không biết vì cái gì, Hàn Hân Viễn cười như vậy, Quý Thần Ly lại phảng phất nhớ về kiếp trước. Một lần cuối cùng nàng gặp Hàn Hân Viễn, người nọ cũng cười như thế, hoặc là nói khi đó là đúng thời điểm Hàn Hân Viễn dào dạt đắc ý nhất, đối mặt nàng luôn có nụ cười trào phúng coi khinh giống thế này. Chẳng qua kiếp này Hàn Hân Viễn còn trẻ, Quý Thần Ly cho rằng cô ta phải hai năm nữa mới có thể tu luyện thành thục, hơn nữa nàng thực mau là có thể rời xa trung tâm thị phi, đại khái cả đời sẽ không được thấy Hàn Hân Viễn cười thế này nữa. Ai biết thứ nên tới nhất định sẽ tới, không phải muốn tránh là có thể tránh.
Hàn Hân Viễn nhìn Quý Thần Ly sắc mặt âm trầm, trong lòng cảm thấy rất thú vị, nhưng cô cẩn thận đánh giá nàng, cảm thấy gương mặt nàng đã gầy đến độ ao hãm đi xuống, lại có một chút không đành lòng, "Hey hey, thương thế của em thế nào rồi?"
"Không chết được." Quý Thần Ly từ bên miệng kéo ra một đường cong, lấy ra tư thế kiếp trước ứng phó Hàn Hân Viễn tới đối đầu cái người Hàn Hân Viễn trẻ hơn bảy tuổi trước mặt.
"Vậy em khi nào trở về?" Hàn Hân Viễn lại hỏi.
"Sao cô đột nhiên quan tâm tôi như vậy?" Quý Thần Ly thấy lạ lẫm, rồi trào phúng bóng gió: "Sợ tôi trở về cùng cô đoạt Minh Lãng? Cô yên tâm đi, Minh Lãng thế kia, cũng chỉ có cô coi như bảo bối, tặng cho tôi tôi cũng không cần."
"Đừng a." Hàn Hân Viễn nhướng một bên lông mày vui vẻ, "Em nói cứ như thể đang nhường tôi vậy, thế thì tôi thắng đâu còn cảm giác thành tựu?"
Hàn Hân Viễn nghĩ thầm trước kia sao lại không phát hiện ra, bộ dạng Quý Thần Ly rõ ràng sắp tức chết còn muốn ra vẻ bình tĩnh quả thực quá buồn cười, làm người nhịn không được chỉ muốn trêu chọc khi dễ nàng.
"Cô đủ chưa? Mau cút đi, tôi ngủ." Quý Thần Ly ghét bỏ đuổi khách.
Hàn Hân Viễn vừa thấy đại khái đem người đùa quá mức rồi, chạy nhanh chính chính thần sắc, "Tôi tới là để cảm ơn em." Cô nghĩ một câu cảm ơn như vậy dường như không thành ý cho lắm, vì thế lại bổ sung: "Thật sự. Không có em tôi có lẽ đã bỏ mạng trong trận động đất."
"Không cần, dù sao lần trước là cô giúp tôi chắn, hoà nhau." Quý Thần Ly kéo chăn trùm kín đầu mình.
Câu nói của nàng bị bóp nghẹt trong chăn, Hàn Hân Viễn không nghe rõ, "Em nói gì?"
"Tôi nói cô mau cút đi, đừng quấy rầy tôi ngủ." Quý Thần Ly thấy Hàn Hân Viễn hiện tại là nhớ tới bộ dạng dương oai diễu võ của cô ta trong phòng bệnh của mình ở kiếp trước, tâm tình khó chịu, cười lạnh nói mát: "Chúc cô cùng Minh tổng tài hai năm ôm ba, con cháu thành đàn."
Hàn Hân Viễn vừa nghe thiếu chút nữa phun sặc nước miếng, "Quý Thần Ly, em từ chỗ nào học được những lời này?"
"Dù sao sớm muộn gì đều sẽ nói, có sớm nói sớm, lơ đãng để quá thì lỡ vận lại bị ung thư dạ dày." Quý Thần Ly tự giễu nói với mình, "Động đất xác suất nhỏ như vậy tôi cũng không thể tránh thoát, liền càng miễn bàn mặt khác......" Nàng nói tới đây, thần sắc cứng đờ, cảm giác nguy hiểm ngày đó ập đến trong tim nàng một lần nữa đánh úp lại, sắc mặt Quý Thần Ly kịch biến, vội vàng thúc giục Hàn Hân Viễn: "Hàn tiểu thư, nhờ cô giúp tôi gọi Minh Lãng tới đây được không? Tôi có việc gấp."
"Giờ mới biết cầu tôi? Tôi mới không......" Hàn Hân Viễn còn muốn đấu võ mồm với Quý Thần Ly, nhưng thấy thần sắc của nàng không giống như là đang nói giỡn, vẻ mặt một chút cũng đứng đắn lên, "Thực nghiêm trọng sao?"
"Đúng!" Quý Thần Ly vội gật đầu không ngừng, "Cầu cô Hàn tiểu thư, nhân mệnh quan thiên!"
"Em đợi chút, tôi đi ngay đây." Hàn Hân Viễn trong lòng có chừng mực, vừa nghe nhân mệnh quan thiên, cũng mặc kệ mình bị Minh Lãng nhìn đến chuồn êm trở lại sẽ có hậu quả gì, liền chạy về hướng cửa phòng bệnh ra ngoài. Ai ngờ cô mới vừa mở cửa ra, đã thấy Minh Lãng ở ngoài cửa phòng bệnh, mất hết hình tượng mà dựa vào tường ngồi dưới đất, nhắm hai mắt tựa hồ đang bổ sung giấc ngủ. Ngoài phòng bệnh nung núc người, Minh Lãng nhắm chặt mắt súc mình ở một góc, không chút nào bị ồn ào quấy rầy.
Nhưng ngay khắc Hàn Hân Viễn kéo cửa phòng ra, Minh Lãng đột nhiên tỉnh, đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía Hàn Hân Viễn, lo lắng trong mắt chợt loé rồi tắt sau khi thấy rõ người mở cửa, cô đỡ tường đứng lên, xoa bóp mũi hít sâu một hơi, "Em không nên ở chỗ này."
Hàn Hân Viễn nhìn màu thâm xanh dưới mắt Minh Lãng, lại thấy chị ấy dường như đã thành thói quen với cách ngủ này, trong tim se lại, mũi đau xót, "Chị sao lại ngủ ở đây? Không thấy ồn sao?"
"Chị để Lộ Dương đưa em trở về." Minh Lãng nói.
"Việc này chờ lát nữa nói, Quý Thần Ly tìm chị, hình như có việc gấp."
Minh Lãng vừa nghe cũng không rảnh lo Hàn Hân Viễn, lướt qua cô trực tiếp vào phòng bệnh. Minh Lãng đi qua Hàn Hân Viễn, cô chỉ cảm thấy trong không khí lập tức mang theo một tầng tro bụi, không biết Minh Lãng chật vật mà ở cái địa phương nhân viên hỗn tạp này đã bao lâu.
Hàn Hân Viễn theo đuổi Minh Lãng mười mấy năm, đối với Minh Lãng theo bản năng có điểm đau lòng. Nhưng cô ngẫm lại bản thân trả giá nhiều năm như vậy cũng không đau bằng Minh Lãng nhận một cái ánh mắt lãnh đạm của Quý Thần Ly, lại có chút trả thù khoái chí. Hai loại cảm xúc trộn lẫn với nhau, khiến mười mấy năm kiên trì của Hàn Hân Viễn cơ hồ bắt đầu dao động.
Minh Lãng nhưng không công phu phân tích biến hoá cảm xúc của Hàn Hân Viễn, cô một lòng chỉ băn khoăn không biết Quý Thần Ly có chuyện quan trọng gì, vào trong phòng bệnh, thì thấy nàng vịn eo lệch qua đầu giường, gian nan mà tự mình mặc quần áo.
"Em làm gì?" Minh Lãng quát lớn, "Bác sĩ nói em hiện giờ không thể xuống giường!"
"Tôi phải về C thị." Quý Thần Ly khó khăn lắm mới nhét được bàn tay mình vào trong tay áo, "Minh Lãng, tôi biết cô khẳng định có biện pháp, cứ coi như tôi không biết xấu hổ lợi dụng cô đi, làm ơn, cô có thể đưa tôi trở về được không? Máy bay xe lửa xe buýt, chỉ cần có thể trở về như thế nào đều được."
Nhưng bác sĩ chủ trị cho Quý Thần Ly nói, nàng hiện thời không thể mệt mỏi, yêu cầu tĩnh dưỡng, vì thế đôi mắt Minh Lãng lóe lóe, từ chối: "Hiện tại con đường không thông, không thể quay về."
"Cô muốn lừa ai?" Quý Thần Ly khó thở, "Thế Hàn Hân Viễn trở về như thế nào? Cô ta lại đây như thế nào? Minh Lãng, tôi cầu cô, cô giúp tôi trở về......"
Quý Thần Ly càng nghĩ càng sợ, gấp đến độ ứa ra mồ hôi lạnh, "Không còn kịp rồi...... Đào Nguyên tỷ...... Chậm thêm nữa thì sẽ muộn mất......"
Cùng Minh Lãng kết hôn, đóng phim điện ảnh, động đất, còn có Hàn Hân Viễn chuyển biến...... Hết thảy đều chuyển động dọc theo quỹ đạo giống như đúc với kiếp trước, cái chính là tất cả đều trở nên không thể dự báo: Minh Lãng kết hôn xong thái độ thay đổi, kịch bản phim thay đổi, thời gian xảy ra động đất cũng thay đổi...... Như vậy tiếp theo sẽ phát sinh sự kiện gì? Là mình giành được giải nữ chính xuất sắc nhất, hay là...... Đào Nguyên sẽ...... chết trước?
Quý Thần Ly vốn dĩ khờ dại cho rằng chỉ cần nàng tránh đi thời điểm xảy ra chuyện ở kiếp trước, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp: nàng sẽ cùng Đào Nguyên có tuổi già hạnh phúc mỹ mãn, nàng sẽ nhìn Đào Nguyên hạnh phúc. Nhưng bây giờ, Quý Thần Ly chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim mình bị vò nát vào với nhau, đau đến không thở nổi.
Nếu mọi thứ sớm đã chú định, nếu Quý Thần Ly không thay đổi được bất cứ thứ gì, này có phải hay không có ý nghĩa rằng, Đào Nguyên đã được định sẵn là không có tương lai?
Không...... Không!
Quý Thần Ly lập tức bất chấp trí khí với Minh Lãng, đưa tay về phía cô gần như van xin, "Minh Lãng, chỉ cần cô đưa tôi về C thị, từ nay về sau tôi cái gì cũng nghe lời cô, tôi cầu cô......"
"Đào Nguyên chị ấy...... Vận mệnh của chị ấy không nên là cái dạng này." Quý Thần Ly khẩn cầu Minh Lãng, "Minh Lãng, sau này tôi chuyện gì đều nghe cô, cô thả tôi trở về, tôi chỉ có Đào Nguyên là thân nhân duy nhất...... Tôi chỉ có mình chị ấy là người thân!"
Hàn Hân Viễn đứng ở cửa xa xa mà xem hai người, cảm thấy lời nói Quý Thần Ly rất kỳ quái. Hàn Hân Viễn trước kia đã điều tra qua bối cảnh Quý Thần Ly, nàng từ nhỏ là cô nhi, cùng Đào Nguyên sống nương tựa lẫn nhau, cũng biết cảm tình giữa nàng và Đào Nguyên rất tốt, nàng lo lắng Đào Nguyên là bình thường. Nhưng nghe cái khẩu khí này, cứ như thể nàng đã biết trước tính mạng Đào Nguyên sẽ sớm gặp nguy hiểm, thật sự quá kì lạ.
Hàn Hân Viễn còn muốn nghe lén, nhưng Minh Lãng bỗng dưng quay đầu lại nhìn cô một cái. Hàn Hân Viễn không phòng bị, bị ánh mắt sắc bén của Minh Lãng đâm thủng, cả người run rẩy, chạy nhanh lanh lẹ mà cách phòng bệnh thật xa. Minh Lãng đi đến cửa phòng bệnh, búng tay một cái, không biết từ nơi nào xuất hiện hai nam nhân tinh anh lạnh lùng, trên người bọn họ mặc quần áo cũ giống hệt bệnh nhân nạn dân trên hành lang, mặt xám mày tro, chắc hẳn đã sớm trà trộn trong đám người.
Hàn Hân Viễn thầm than từ sau khi chuyện đó xảy ra, Minh gia từ trên xuống dưới liền một người bất cẩn cũng không có. Cô đánh giá khắp nơi, phát hiện ở góc hành lang có hai người đàn ông ánh mắt sắc bén đang nhìn mình chằm chằm, nhưng ngay khắc cô và bọn họ đối diện, hai người kia lập tức biến mất ở góc khuất. Hàn Hân Viễn tốt xấu gì cùng Minh Lãng do một sư phụ dạy dỗ, không cần hỏi cũng biết hai người này là Minh Lãng phái đến để giám sát mình.
Minh Lãng phân phó hai người thủ cửa, bất luận kẻ nào đều không thể tới gần, đóng cửa lại, một lần nữa trở lại trước mặt Quý Thần Ly, cúi đầu trầm mặc nhìn nàng một lúc. Quý Thần Ly còn cần Minh Lãng đưa mình về C thị, không dám cùng cô cứng đối cứng, để Minh Lãng nhìn mười phút, mới nghe cô nói: "Thần Ly, ở trong lòng em, có phải mỗi một chuyện tôi làm đều là vì muốn hại em hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.