Mặt khác, Trần Ninh xuất thân từ nhà giàu, cầm kỳ thi họa không một một sẽ không một thứ không biết không gì không giỏi.
Trần Ninh làm sao có thể nhìn thấy lầm, tặng một bộ hàng giả cho ân sư chứ!
Tần Hán Đông nghe vậy cũng trợn tròn mắt.
Ông run rẩy hỏi: “Thư pháp đó cha đã bán rồi, cha đã bán ba ngàn, nếu đó là thật, giá trị bao nhiêu?”
Vương Uẩn nói: “Bản vẽ của Ngô tông sư ở phòng đấu giá, đều là giá trên trời, bộ bản vẽ này là tác phẩm đỉnh cao của ông ấy, ngay cả Hạng lão cũng đã sưu tầm qua, có thể dùng vô giá để hình dung.”
“Thật muốn nói một cái giá, vậy con dự đoán giá trị ít nhất là tám chục triệu!”
80 triệu!
Tần Hán Đông nghe vậy huyết áp tăng vọt, thiếu chút nữa ngắt xỉu.
Đồ vật trị giá 80 triệu đồng lại bị ông bán với giá 3 ngàn đồng.
Tần Hằng cùng Vương Uẩn, vội vàng đỡ lấy lão gia, đều khẩn trương hỏi: “Cha, cha không sao chứ?”
Ngực Tần Hán Đông vội vàng lên xuống không ngừng, giống như gấp đến không thở nổi, ông gian nan nói: “Hoàng Tam, mau, mau đi tìm người râu mép đó, đem bức tranh của chúng ta mua về.”
Hoàng Tam khóc không ra nước mát: “Lão gia, người râu mép đó là người chúng ta tìm kiếm trên đường phố cổ, ông ta không có gian hàng, cũng không có cửa hàng, thậm chí chúng ta cũng không biết tên ông ta.”
“Hiện tại ông ta dự đoán sớm chạy không còn bóng dáng, chúng ta tìm như thê nào?”
Tần Hán Đông nghe vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-long-vo-song/636973/chuong-1364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.