Chương trước
Chương sau
Hạng Sơn nghe vậy, vội vàng đứng lên, cùng cần thận nói: “Đại đô đốc, gần đây có người mạo danh ngài giả danh lừa gạt, con gái Hạng Thủy Nghiên chính là không cẩn thận bị lừa gạt…”
Trần Ninh nói: “Chuyện này tôi biết, cũng đã để Thiếu soái Trần Ninh xử lý.”
Sắc mặt Hạng Sơn hơi thay đổi, thăm dò hỏi: “Đại đô đốc, không biết ngài cùng Thiếu soái Trần Ninh rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Ngài lại bắt đầu dùng anh ta?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi có quan hệ gì với người nào, tôi có bắt đầu dùng người nào không, cần phải nói rõ với ông sao?”
Hạng Son vội vàng nói: “Không không không, Đại đô đốc hiểu lầm, là tiểu nhân nhiều lời, là tiểu nhân nhiều lời.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay là đại diện Hạng gia đến xin lỗi tôi, vậy nhiệm vụ của ông đã hoàn thành, bây giờ ông có thể trở về.”
Hạng Sơn cuống quít nói: “Đại đô đốc, huynh trưởng của tôi chẳng những để cho tôi đến xin lỗi ngài, còn bảo tôi mang đến một món quà nhỏ, coi như là thành ý của xin lỗi Hạng gia chúng ta.”
Ông ta nói xong, liền bảo thủ hạ đem hộp quà tặng đưa lên.
Lục Thiếu Thông bên cạnh Trần Ninh nhận hộp đàn hương, sau khi mở ra, lấy bản vẽ đẹp ra, bày ra cho Trần Ninh nhìn qua.
Trần Ninh nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc nói: “Là bản bút tích thực thư pháp đại gia Ngô Giang Hà!”
Hạng Sơn cùng cười nói: “Đúng vậy, bản vẽ của Ngô tông sư tuy rằng truyền lại đời sau không ít, nhưng bộ chữ này là do ông ấy làm ở thời kỳ đỉnh phong, càng trân quý hơn.”
“Huynh trưởng tôi đặc biệt bảo tôi đem bức vẽ này tặng cho Đại đô đốc, nói thành ý xin lỗi Hạng gia chúng ta.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Trở về thay tôi đa tạ khác huynh.”
Hạng Sơn thấy Đại đô đốc nhận lễ vật, cảm tháy lúc này mới được Đại đô đốc tha thứ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta ngay lập tức nhắc lại cuộc hôn nhân của mình.
Nhưng, lần này Hạng gia muốn gả cho Đại đô đốc con gái, không còn là Hạng Thủy Nghiên nữa, mà là Hạng Tuyết Nhi.
Trần Ninh kiên quyết từ chối: “Trước đây tôi đã nói rất rõ ràng, chuyện liên hôn, không nên nhắc đến nữa.”
Hạng Sơn nghe vậy, ngượng ngùng cáo lui rời đi.
Sau khi Hạng Sơn đi rồi.
Lục Thiếu Thông hỏi Trần Ninh: “Đại đô đốc, bức tranh chữ này, có phải trực tiếp treo lên, treo thư phòng ngài không?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Thư pháp của Ngô Giang Hà, trình độ nghệ thuật rất cao.”
“Bởi vậy thư pháp của ông ta, thường thường có thể quay ra giá trên trời.”
“Nhưng ông ta bình sinh làm người bỉ ỗi, thuộc loại đồ có tài vô đức này.”
“Bởi vậy cho dù chữ của ông ta viết tốt đến đâu, tôi cũng không thưởng thức.”
“Hơn nữa, mấy chữ công tại thiên thu này, cũng quá lớn quá nặng, tôi không kham nủi.”
Lục Thiếu Thông sửng sốt: “Bộ thư pháp này…”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Ân sư tôi rất yêu thư pháp, đặc biệt thích danh gia danh tác, ông ấy là Quốc chủ tiền nhiệm, vì quốc dân làm không ít chuyện, bức tranh chữ này anh giúp tôi đưa đến phủ ông ấy.”
“Nói là học trò của ông ấy đưa, là được rồi.”
Lục Thiếu Thông nói: “Vâng!”
Không lâu sau!
Lục Thiếu Thông liền phái người đưa bản vẽ đến Tần gia.
Tình cờ là, vợ chồng Tần Hằng và Vương Uần đều không có ở nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.