Chương trước
Chương sau
Anh cũng không nói gì nữa.

Rất nhanh!

Về đến biệt thự Giang Tân.

Đồng Thiên Bảo cùng thủ hạ của mình chào tạm biệt rồi rời đi, trước khi đi, anh nói với Trần Ninh: “Thiếu gia, vài ngày nữa sẽ đến sinh nhật của ngài, đến lúc đó thuộc hạ tổ chức sinh nhật cho ngài ở Mạn Bộ Vân Đoan được không?”

Nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Đổng Thiên Bảo, Trần Ninh không nỡ đả kích lòng tốt của Đổng Thiên Bảo nên đã đồng ý: “Được, nhưng phải cẩn thận đừng làm lớn quá, chỉ mời bạn bè và người thân đến dự là được, không nên nhận quà nữa.”

Đồng Thiên Bảo nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, nói to: “Vâng, thưa thiếu gia.”

Giờ này khắc này.

Thủ đô, hội trường Nội các.

Trong tiếng vỗ tay của vô số đại diện các giới, dưới sự chứng kiến của vô số phóng viên trong và ngoài nước.

Tần Hằng, lão Quốc chủ, đã vẻ vang thoái vị.

Hoàng Càn được bầu làm Quốc chủ mới của Hoa Hạ!

Trong Nội các, Hạng Thành vẫn đảm nhiệm thủ phụ của Nội các, thứ phụ vẫn là La Trí Tuyền, ngoài ra còn có tám vị Các lão, tổng cộng có mười đại thần Nội các, cùng phụ đạo tân quân chấp chính.

Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, dưới vô số ống kính.

Tần Hằng bắt tay thân mật với Hoàng Càn.

Hoàng Càn cảm kích thì thầm nói: “Cảm ơn!”

Tần Hằng nở nụ cười: “Từ nay, con tàu lớn này sẽ được giao cho ông, đừng để nhân dân cả nước phải thất vọng.”

Ở đằng xa, Hạng Thành nhìn Hoàng Càn với vẻ mặt ảm đạm…

Với tư cách là Quốc chủ mới, Hoàng Càn đã đứng ngay tại chỗ phát biểu.

Trong bài phát biểu nhậm chức, ông đã đề cập đến một quyết định khiên tât cả mọi người phải sửng sốt.

Đó chính là ông sẽ nối lại chức vụ Đại đô đốc để hộ giá hộ tống sự trỗi dậy của Hoa Hạt!

Đại đô đốc!

Dù là các đại diện tại hiện trường, hay là các phóng viên trong và ngoài nước có mặt tại hiện trường, hay là các khán giả trên toàn thế giới đang theo dõi buổi truyền hình trực tiếp trước màn hình TV cũng đều sững sờ.

Đây là một chức vị đã bị cắm bao lâu nay, thế mà lại xuất hiện trở lại.

Đại đô đốc là thống soái quân sự cao nhát của đất nước!

Ở Hoa Hạ hiện đại, vị trí này đã vắng bóng từ lâu, thống soái quân sự cao nhất luôn kiêm nhiệm Quốc chủ.

Nói cách khác, Quốc chủ luôn nắm cả chính quyền và quân quyền.

Nhưng bây giò!

Hoàng Càn bất ngờ tuyên bố sẽ tái lập chức vụ Đại đô đốc, sẵn sàng giao quân quyền cho người mà ông tin tưởng đảm nhiệm.

Chúa ơil Quốc chủ thu hồi lại quân quyền thì có rất nhiều, nhưng Quốc chủ nhường quân quyền thì đây là lần đầu tiên họ thấy.

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường, bao gồm cả khán giả ngồi trước TV, đều sững sờ.

Hạng Thành đại thần thủ phụ Nội các cũng sửng sốt, ông ta đứng lên trước, lớn tiếng nói: “Quốc chủ này, chức vụ Đại đô đốc đã bị cắm từ lâu, việc mở lại chức vụ Đại đô đốc có phải hơi vội vàng rồi không? Tôi cảm thấy ngài thảo luận với Nội các rồi đưa ra quyết định cũng chưa muộn.”

Hoàng Càn nhìn Hạng Thành, bình tĩnh nói: “Không hề vội vàng!”

“Đây là chuyện tôi đã quyết định từ lâu rồi.”

Hoàng Càn nói xong thì nhìn mọi người hiện trường, thản nhiên nói: “Mọi người chắc là đã xem sơ yếu lý lịch của tôi rồi, mọi người chắc là đều biết năng lực của tôi là quản trị, mà khía cạnh quân sự lại là điểm yếu của tôi.”

“Nhưng đừng lo, tôi sẽ chọn ứng cử viên phù hợp nhất để làm Đại đô đốc và phụ trách quân sự.”

“Trong nhiệm kỳ của mình, tôi sẽ tập trung toàn bộ sức lực vào sinh kế của người dân, kinh tế và phát triển công nghệ.

“Và Đại đô đốc sẽ chịu trách nhiệm về các vấn đề như quân đội và quốc phòng.”

“Tôi tin tôi và người đó phân công lao động hợp tác nhất định sẽ có thể đưa Hoa Hạ đi lên, đứng trên đỉnh thế giới.”

Hiện trường yên tĩnh!

Mọi người nhìn nhau, đều không thoát khỏi được sự bàng hoàng.

Trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người cũng không thể chắc chắn Quốc chủ làm như vậy, là tốt hay xấu?
Chương 1126 (hai)

Lúc này, lão Quốc chủ Tần Hằng đứng lên, là người đầu tiên vỗ tay.

Triệu Nhược Long và Lưu Chấn Bình hoàn hồn, cũng nhanh chóng đứng lên vỗ tay bày tỏ sự ủng hộ đối với quyết định của Quốc chủ Hoàng Càn.

Bọn người La Trí Tuyền nhìn nhau, cũng võ tay.

Tiếng vỗ tay càng lúc càng nhiều, càng lúc càng cuồng nhiệt, cuối cùng vang lên khắp hội trường.

Hoàng Càn cười: “Xin cảm ơn, cảm ơn tất cả mọi người vì đã ủng hộ và tin tưởng tôi.”

Lúc này, các phóng viên đều tỉnh táo trở lại, trong khâu đặt câu hỏi, mọi người bắt đầu đặt câu hỏi cho Hoàng Càn.

Các câu hỏi được hỏi về cơ bản đều là xoay quanh triết lý.

cai trị mới của Hoàng Càn, cũng xoay quanh Đại đô đốc.

Một phóng viên tò mò hỏi: “Tôn kính Quốc chủ đại nhân, nếu ngài đã quyết định tách quân đội và chính quyền ra nhau, cho chức Đại đô đốc thống soái ba đạo quân, vậy xin hỏi ngài định bổ nhiệm ai làm Đại đô đốc?”

Mọi người ở hiện trường đều nhìn chằm chằm Hoàng Càn.

Người đời hay nói một đời thiên tử một đời thằn(*).

(*°) Ý định là thay đổi hoàng đế, các cận thần bên dưới cũng thay đổi theo.

Tắt cả mọi người đều rất tò mò, Quốc chủ mới Hoàng Càn sẽ thăng chức ai trở thành trưởng quan quân sự cao nhất của đât nước, dưới một người trên vạn người?

Trong tâm trí Hoàng Càn hiện lên một người đàn ông oai hùng vóc dáng cao lớn, đôi mắt sáng như sao, mặc chiên bào trắng viền vàng!

Ông mỉm cười bí ẩn: “Ứng cử viên đã được quyết định, nhưng ngay lúc này không thể công khai được, mọi người cứ rửa mắt chờ xem đi.”

Thành phó Trung Hải, Vịnh Ánh Trăng.

Trên một chiếc du thuyền tư nhân sang trọng.

Trủng Hỗ đeo kính râm, mặc áo sơ mi hoa, ngồi trên ghế hút xì gà và uống sâm panh.

Hai bên trái phải của anh ta là hai mỹ nữ trẻ tuổi mặc bikini.

Cách đó không xa, có 12 người đàn ông quốc tịch khác nhau, màu da khác nhau nhưng đều mặc vest đen, đứng nghiêm tay thỏng xuống đất.

12 người đàn ông vạm vỡ với nhiều màu da khác nhau này chính là Phong Bão Thập Nhị Vệ dưới trướng của anh ta.

Ngay lúc này!

Một người đàn ông trung niên béo núc ních, tóc vuốt ngược ra sau, mặt núng nính đây thịt, trước ngực đeo dây.

chuyền vàng lớn dẫn theo một đám người xăm trổ, vội vàng bước lên chiếc du thuyền sang trọng, xuất hiện trước mặt Trủng Hỗ.

Người đàn ông béo ú này tên là Đinh Triệu Cơ, biệt danh anh Cơ.

Từ khi Giang Nam Vương Đường Bắc Đầu bị rớt đài thì ông ta đã dần dần tiếp nhận toàn bộ địa bàn thế giới ngầm ở miền Nam. Tính đến bây giờ đã qua hơn một năm rồi, ông ta giờ đã trở thành ông vua không vương của thế giới ngầm phương nam.

Đỉnh Triệu Cơ bây giờ có thể nói là một nhân vật hô mưa gọi gió ở phía nam.

Nhưng lúc này, ông ta lại đầu đầy mồ hôi, lo lắng như một cậu học sinh đi học muộn gặp phải thầy hiệu trưởng, liên tục xin lỗi Trủng Hỏ: “Trủng Hỏ tiên sinh, bây giờ đang là giờ cao điểm nên trên đường kẹt xe. Tôi đã bảo tài xế vượt đèn đỏ, nhưng vẫn đến hơi muộn một chút, mong Trủng Hỗ tiên sinh tha lỗi cho tôi.”

Trủng Hồ nhìn ông vua của thế giới ngầm trước mặt, thờ œ nói: “Không sao, ai cũng sẽ có sai lầm, tôi cũng sẽ có sai làm.”

“Làm sai không quan trọng, quan trọng là phải biết sửa sai.”

Đinh Triệu Cơ nghe vậy thì vừa định thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng Trủng Hổ lại quay đầu lại hỏi thuộc hạ bên cạnh: “Ông ta đến muộn máy phút?”

Thuộc hạ của anh ta kính cẩn nói: “Bẩm quân đoàn trưởng, tên này đã hẹn gặp ngài lúc sáu giờ, lúc ông ta xuất hiện thì đã muộn một phút rồi.”

Chỉ muộn có một phút thôi!

Đinh Triệu Cơ nghe vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, ông ta nghĩ đến muộn một phút cũng không thành vấn đề gì.

Tuy nhiên, câu nói ngay sau đó của Trủng Hồ đã khiến mặt ông ta tái nhợt không còn chút máu.

Trủng Hỗ lãnh đạm nói: “Trễ một phút, vậy thì lấy một ngón tay để trả giá cho lỗi lầm này đi.”

Cái gì?

Hai cô gái bồi rượu bên cạnh Trủng Hồ nghe vậy đều ngây ra.
Chương 1126 (Ba):

Đinh Triệu Cơ cũng sửng sốt.

Đám thuộc hạ hung hãn phía sau Đinh Triệu Cơ cũng đều sững sờ.

Chỉ đến trễ một phút mà phải cắt bỏ một ngón tay để trả giá ư?

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Trủng Hổ, không ít người không khỏi nghĩ thầm: Tên này điên rồi, anh ta không biết người trước mặt anh ta chính là ông vua của thế giới ngầm Giang Nam, anh Cơ sao?

Đinh Triệu Cơ còn chưa hồi phục lại sau cú sốc vừa rồi thì vài người trong só những người đàn ông phía sau đã đi về phía Trủng Hỏ, giận dữ chửi bới: “Mày là cái đéo gì, đại ca của tụi tao tới đây là đã nể mặt mày lắm rồi, mày còn dám giễu võ giương oai trước mặt đại ca của tụi tao, có tin tụi tao…”

Những tên đó vẫn chưa đi đến gần Trủng Hồ thì một người đàn ông châu Á với mái tóc nhuộm bạch kim có khuôn mặt lạnh lùng trong 12 Phong Bão Thập Nhị Vệ đứng phía sau Trủng Hỗ đã giống như một con bạch mã, len người nhào tới.

Xoạt!

Ngay lúc người đàn ông có mái tóc màu bạch kim lướt qua, anh ta cũng ngược tay trái rút kiếm ra, lưỡi kiếm chỉ loé lên trong chốc lát rồi chợp tắt như tia chớp.

Máy tên thuộc hạ của Đinh Triệu Cơ chưa kịp phản ứng lại thì tất cả đều đã bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt cuống họng, máu từ cổ họng không ngừng phun ra…

Một vài tên thậm chí không kịp hét lên, chỉ kịp bịt kín cổ họng, ngã xuống đắt chết ngay tại chỗ.

*AI”

Hai cô gái trẻ bên cạnh Trủng Hỗ sợ hại hét lên thảm thiết.

Sắc mặt Định Triệu Cơ tái nhọt, trong mắt ông ta hiện lên vẻ sợ hãi.

Những người đàn ông phía sau lúc này, người nào người nấy đều giống như những con khi bị máu doạ sợ, sợ hãi đến mức lùi lại sau, toàn thân run lẫy bẩy.

Trủng Hỗ nhàn nhạt nói: “Bạch Long, lùi lại!”

Người đàn ông tóc bạch kim nghe thấy vậy lập tức thu kiếm lại, mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Triệu Cơ, trên mặt treo một một nụ cười vô cùng kỳ dị, anh ta dùng luỡi liếm vết máu trên thanh kiếm, sau đó lui về phía dưới ánh mắt kinh hoàng của đám người Đỉnh Triệu Cơ.

Trủng Hỗ lắc nhẹ sâm panh trong ly, dửng dưng nhìn Đinh Chiêu Cơ, ôn tồn nói: “Nghe nói ông là vua của thế giới ngầm phương nam, nên muốn nhờ ông giúp một tay.”

“Nhưng bây giờ tôi rất thất vọng về ông.”

“Bây giờ, ông có hai sự lựa chọn, một là trả giá cho sai lầm của mình, hai là tôi sẽ để người của tôi tiễn các ông xuống thuyền.”

Sắc mặt Đinh Triệu Cơ rất khó coi, ông ta muốn rời đi, nhưng lại không muốn chọc tức tên ôn thần khủng khiếp Trủng Hỗ.

Nhưng ông ta biết rằng nêu bây giờ ông ta chọn rời đi thì e rằng đám người của Trủng Hồ sẽ không chỉ tiễn họ xuống thuyền mà còn tiễn họ xuống thẳng âm phủ.

Ông ta cắn chặt răng, nhặt một con dao gọt hoa quả trên bàn lên, sau đó căng chặt da đầu cắt đứt lìa ngón út bàn tay trái ngay tại chỗ.

“Hựt”

Ngay khoảnh khắc ngón út bị chặt đứt, ông ta không khỏi thống khổ rên rỉ một tiếng, cả khuôn mặt ông ta méo mó vì đau đớn tột cùng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.

Thuộc hạ của ông ta và hai cô gái tiếp rượu bên cạnh Trủng Hỗ đều bị doạ cho sợ chết khiếp.

Đinh Triệu Cơ cố nhịn cơn đau đớn dự dội, thì thào: “Như vậy, Trủng Hỗ tiên sinh đã hài lòng hay chưa?”

Trủng Hỗ mỉm cười: “Tàm tạm!”

“Ông đã lựa chọn hợp tác với tôi, vậy thì sau khi tôi diệt sạch kẻ thù của mình xong, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với ông đâu. Tôi làm việc luôn thưởng phạt rõ ràng.”

Sắc mặt Đinh Triệu Cơ lúc này vô cùng phức tạp: “Cảm ơn Trủng Hỗ tiên sinh.”

Trủng Hỗ đưa Đinh Triệu Cơ một ly sâm panh rồi cười nói: *Nói cho tôi biết, việc tôi phân phó, ông làm như thế nào rồi?”

Đinh Triệu Cơ chỉ dùng một cái khăn tay tạm thời băng bó lại vết thương, ông ta cầm ly rượu trên tay nhưng lại sợ không dám uống, thành thật nói: “Trủng Hỗ tiên sinh, tôi đã giúp ngài điều tra rồi. Trần Ninh quả thực đã bị bãi miễn chức vụ, bây giờ cậu ta không có chức quyền gì cả.”

Cuối cùng Trủng Hổ cũng hiểu tại sao người đang tung hoành ngang dọc như Trần Ninh lại bị đánh vào lãnh cung rồi.

Hóa ra là do không có chỗ dựa, lại còn đắc tội với Hạng Các lão.

Anh ta chằm chậm nhéch khoé miệng lên, nhàn nhạt nói: “Loại chuyện báo thù này, sao lại có thể để người khác thay mình làm chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.