Chương trước
Chương sau
Trước khi đính hôn, Hạng Minh Nguyệt quả thực là chơi bời buông thả.
Ngày thường cô ta ăn chơi đàng điểm, hòa mình với đám con trai nhà giàu trong Thủ đô, không ít công tử úp dưới váy cô ta, đều nghe theo lời cô ta.
Rất rõ ràng là cô ta cố ý gọi đám công tử nhà quyền quý đó, là chuẩn bị mượn quyền lực và lực lượng của bọn họ để đối phó với Trần Ninh.
Vương Phúc nhỏ giọng nói: “Rõ.”
Hạng Minh Nguyệt nhìn về hướng phía nam qua cửa sỏ, hừ lạnh nói: “Trần Ninh, anh giết vị hôn phu của tôi, hại tôi mắt hết danh tiếng, anh liền chờ cho tôi.”
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình, mang đám người Điển Chử, Tần Tước, đi vào bệnh viện thăm Tần Phượng Hoàng.
Tần Phượng Hoàng bị gãy nhiều xương sườn, còn bị nội thương nghiêm trọng, may mà hiện tại vết thương đã ổn định, chỉ cần chậm rãi khôi phục.
Nhìn thấy Thiếu soái cùng vợ đến thăm mình, cô nhịn không được vừa mừng vừa lo, ngọ ngoạy muốn ngồi dậy.
Trằn Ninh nói: “Cô cứ nằm đi, đừng có động đậy.”
Tống Sính Đình cũng vội vàng tiến lên, ngồi ở bên giường bệnh, ôn nhu nói: “Đúng vậy, bác sĩ nói cô bị thương nghiêm trọng, còn bị gãy xương, cô không thể cử động.”
Tần Phượng Hoàng xấu hỗ nói: “Thiếu soái, tôi không thể bảo vệ tốt Thiếu phu nhân, mọi người còn đối xử với tôi tốt như vậy, tôi thật sự hỗ thẹn.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Tên kia được gọi là Chiến Đầu Tháng Phật, ở quốc tế thanh danh cũng rất lớn, thực lực lại rất mạnh, cô không phải đối thủ của anh ta là điều bình thường.”
Tống Sính Đình cũng an ủi nói: “Lúc tôi trả tiền lương, đã trả nhiều một chút thêm tiền thưởng vào tài khoản của cô, mắy tháng này cô cứ yên tâm dưỡng thương cho tốt.”
“Trần Ninh cũng nói rồi, vết thương cũ của cô rất nhiều, chờ sau khi vết thương của cô khỏi hẳn, cô có thể suy nghĩ về việc không làm vệ sĩ nữa, trở về cuộc sống yên bình.”
Vốn dĩ, Tống Sính Đình cấp vào tài khoản của Tần Phượng Hoàng 10 triệu tiền thưởng, là để cho Tần Phượng Hoàng về sau có thể không cần trở lại cuộc sống nguy hiểm, có thể sống thật tốt cuộc sống giống như những người bình thường.
Tần Phượng Hoàng lại vội vàng nói: “Thiếu phu nhân, không phải cô đang tính toán không cần tôi nữa, muốn đuổi tôi đi sao?”
Tống Sính Đình cười nói: “Làm sao có thể, chờ sau khi cô khỏi lại, rời đi hay ở lại là do cô quyết định.”
Tần Phượng Hoàng gật gật đầu, nhịn không được hỏi: “Tôi ở đây dưỡng bệnh trong khoảng thời gian này, người bảo vệ an toàn cho Thiếu phu nhân…”
Tống Sính Đình cười nói: “Việc bảo vệ tôi, tạm thời do Tần Tước phụ trách.”
Tần Phượng Hoàng nghe vậy an tâm, cô biết Tần Tước là cao thủ do chính Trần Ninh bồi dưỡng ra, hơn nữa cùng Điển Chử đảm nhiệm đội trưởng cảnh vệ của Trần Ninh, Tần Tước tuyệt đối đảm nhiệm tốt việc này.
Tống Sính Đình vốn đang nghĩ muốn tiếp tục dặn dò vài câu, dặn dò Tần Phượng Hoàng dưỡng thương thật tốt.
Nhưng là, bỗng nhiên sắc mặt cô thay đổi, nâng tay che miệng, vội vàng chạy về hướng toilet.
Hành động này làm cho tắt cả mọi người trợn tròn mắt.
Trần Ninh lại vội vàng đuổi theo, vừa mới đi vào toilet liền thấy Tống Sính Đình đang nôn mửa, anh cuống quít vỗ lưng vợ, đồng thời lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Sính Đình nôn mửa một lúc, sau đó mới chậm rãi khôi phục lại.
Cô cười khổ một chút, lắc đầu nói: “Em cũng không biết sao lại thế này, hai ngày gần đây cũng không muốn ăn đồ dầu mỡ, lại thường xuyên nhịn không được muốn nôn ra.”
Trần Ninh không có kinh nghiệm gì, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là ngộ độc.
Anh vội vàng nói: “Có thể là ngộ độc thức ăn, vừa lúc đây là bệnh viện, chúng ta đi bảo bác sĩ kiểm tra một chút.”
Rất nhanh, Trần Ninh đã gọi tới một nữ bác sĩ giỏi nhất bệnh viện, giúp Tống Sính Đình chẩn đoán bệnh.
Nữ bác sĩ cẩn thận giúp Tống Sính Đình khám bệnh, còn cho Tống Sinh Đình xét nghiệm máu, sau khi có kết quả, cô liền mỉm cười báo với Trần Ninh cùng Tống Sính Đình: “Chúc mừng hai vị, Tống tiểu thư không phải ngộ độc, mà là mang thai, hơn nữa cái thai cũng gần hai tháng rồi Cái gì?
Mang thai?
Trần Ninh ngày thường dù cho núi cao có sập đổ ngay trước mắt cũng không sợ hãi, bây giờ nghe thấy bác sĩ nói như vậy, không nhịn được kích động mà đứng bật dậy.
Lúc trước khi anh biết mình có con gái thì con gái anh cũng đã 4 tuổi rồi.
Hiện tại biết được tin vợ mang thai, xem như lần đầu anh cảm nhận được cảm giác ngạc nhiên vui mừng của người chồng khi biết mình được làm cha.
Tống Sính Đình cũng là ngượng ngùng cùng ngạc nhiên mừng rỡ, kỳ thật gần đây kinh nguyệt cô đến cũng không bình thường, cô đã nghỉ ngờ có phải mình mang thai hay không, không nghĩ tới là có thật.
Ở đó còn có Điển Chử và Tần Tước, cùng với mấy người nhóm Hộ Vệ, họ đều cao hứng chúc mừng Trần Ninh cùng Tống Sính Đình.
Trần Ninh cười vui vẻ ôm vợ, ôn nhu nói: “Vợ à, không nghĩ tới tiểu thiên sứ lặng yên đến, từ giờ trở đi em phải chú ý đừng làm việc vất vả, phải quan tâm cơ thể.”
Tống Sính Đình biết Trần Ninh là con trai độc nhất của Trần gia, hiện tại cô cùng Trần Ninh đã có con gái, nhưng vẫn muốn có con trai, như vậy thật hoàn hảo.
Khuôn mặt cô ửng hồng, tươi cười gật đầu: “Vâng, em sẽ chú ý.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.