Chương trước
Chương sau
Phong sát họ, đồng nghĩa rằng họ không thể làm người nổi tiếng hay ngôi sao, họ không thể lấy được mức thù lao như trước, những ngày tháng tốt đẹp của họ tới đây là hét.
Nhóm người Triệu Tiên Nhi rất hối hận đau đớn khóc thành tiếng. Đáng tiếc, giờ có hồi hận thì đã muộn rồi.
Sau khi xử lý xong nhóm người Dương Kiếm Long và Triệu Tiên Nhi, Tần Thành dẫn theo nhóm thuộc hạ và khách sáo mời Trần Ninh đến phòng tiếp tân để tiếp đãi anh.
Trần Ninh trực tiếp nói với Tần Thành về những ngày gần đây!
Ông cười nói: “Thì ra là để minh tinh Trương Cảnh vào doanh trại của chúng tôi, cùng binh lính huấn luyện ba tháng. Thật ra những việc nhỏ này, Thiếu soái chỉ cần phái người đến nói với tôi một tiếng là được, ngài không cần phải vất vả đến đây.”
Anh nở nụ cười: “Tần thủ trưởng nói vậy thì tốt rồi.”
Mọi người tán gẫu thêm vài câu, Tần Thành vốn định yêu cầu các đầu bếp trong quân khu chuẩn bị tiệc rượu để chiêu đãi Trần Ninh và dẫn anh đi tham quan quân khu Tô Hàng, đồng thời để các quân nhân có thể gặp mặt Thiếu soái.
Đáng tiếc, Trần Ninh đã từ chối.
Chẳng bao lâu sau, anh cùng Lý Vãn Tình và những người khác rời đi. Sau khi anh rời khỏi, biểu cảm tôn kính trên mặt Tần Thành liền biến mắt, thay vào đó là vẻ mặt phẫn nộ.
Ông ta đanh mặt lại: “Thật quá quắt. Cậu ta giết Lô Chiếu Anh, chống đối Đường các lão, nay lại chạy đến quân khu Tô Hàng của chúng ta ra oai. Chết tiệt!”
Nói xong, ông ta ra lệnh cho toàn bộ cấp dưới rời khỏi, rồi đóng cửa văn phòng, gọi điện cho Đường Bá An để báo cáo về sự xuất hiện của Trần Ninh ở quân khu Đông Hải.
Tiếp theo, ông ta giận dữ nói: “Đường các lão, ai cũng biết quê hương tôi ở Bắc Cảnh, tôi và Lô Chiếu Anh là bạn tri kỷ của nhau. Tên Trần Ninh này giết chết Lô Chiếu Anh, bây giờ lại đến đây, khiến tôi phải cách chức một sư đoàn trưởng. Tôi thấy tiểu tử này xử lý xong Lô Chiếu Anh, giờ muốn xử lý cả tôi đi?”
Đường Bá An hơi cau mày khi nghe điều này. Trước đây ông ta từng nghe nói rằng gia đình vợ có mâu thuẫn với Trần Ninh, đến mức vợ mình phải chạy về phàn nàn với ông ta. Khi đó ông ta chẳng máy quan tâm chuyện đó, chỉ dặn dò gia đình vợ đừng chọc vào Trần Ninh.
Thế nhưng, giờ đây Trần Ninh đã xuất hiện tại mảnh đất Tô Hàng, rất có thể anh đến để tìm ông ta?
Nghĩ đến đây, Đường Bá An trở nên cảnh giác. Ông ta bình tĩnh nói: “Tần Thành, ông yên tâm. Trước đây Trần Ninh có mâu thuẫn với Lô Chiếu Anh, nhưng có thể lần xuất hiện ở Tô Hàng này chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.”
Tần Thành nói nhỏ: “Đường các lão, ông nói xem, có khi nào Quốc chủ nghỉ ngờ chúng ta, nên phái Trần Ninh đến Tô Hàng điều tra chúng ta không?”
Khi Đường Bá An nghe ông ta nói thế, tim giật mạnh một cái. Tuy nhiên, giọng điệu của Đường Bá An vẫn rất bình tĩnh, nhàn nhạt trả lời: “Mấy chuyện vô căn cứ như vậy chớ nên nói nhảm, tránh làm kinh sợ đến người của phe ta, chỉ tổ hoang mang mà thôi.”
Tân Thành vội đáp: “Đúng, đúng, đúng! Vậy Đường các lão, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Đường Bá An nói: “Vậy đi, mây hôm nay ông giúp tôi để mắt tới Trần Ninh, đồng thời dặn mọi người thu liễm một chút. Đừng để Trần Ninh nắm được điểm yếu như Lô Chiếu Anh, để rồi bị cậu ta giết chết.”
Tần Thành trịnh trọng nói: “Được, Các lão.”
Cùng thời khắc này, Trần Ninh và nhóm của anh đang trên đường trở về. Kể từ khi ra khỏi doanh trại, đôi mắt phượng của Lý Vãn Tình vẫn chưa rời khỏi Trần Ninh.
Hiện tại, cô vẫn nhìn chằm chằm, khiến anh dở khóc dở: cười: “Dì nhỏ à, nếu dì có chuyện gì muốn nói thì nói đi.
Sao dì lại nhìn cháu chằm chằm vậy?”
Lý Vãn Tình nói: “Tiểu Ninh, có thật cháu chính là Thiếu soái Bắc Cảnh không?”
Anh mỉm cười: “Chẳng phải vừa rồi Tần thủ trưởng đã chứng minh thân phận của cháu rồi sao? Dì vẫn không tin à?
Lý Vãn Tình tin chứ, chỉ là cô chưa kịp tiêu hóa sự thật gây sốc này. Cô liền hỏi: “Thế thì tại sao cháu lại bảo cháu là Trung tá?”
“Cháu chưa từng nói cháu là Trung tá. Lúc đó dì hỏi có phải cháu là Thiếu tá hay không, cháu chỉ trả lời rằng chức vụ của cháu cao hơn một chút, thì dì đã cho rằng cháu là Trung tá rồi”
Lý Văn Tình nghĩ lại, quả nhiên là như vậy. Cô vừa giận vừa buồn cười nói ó cũng do lỗi của cháu, cách biệt giữa Thiếu soái và Thiếu tá không thể dùng từ “một chút”
có được không?”
Trần Ninh cười cười và không tranh luận thêm về vấn đề này. Anh nhẹ giọng: “Dì nhỏ à, đúng là thân phận của cháu rất vinh quang, nhưng cũng mang trách nhiệm nặng nè. Dì nhớ nói với Trương Cảnh bọn họ là không được tiết lộ thân phận của cháu đấy.”
Lý Văn Tình nghiêm túc nói: “Ừ!”
Đúng lúc này, mọi người bỗng nghe thấy một tiếng va chạm mạnh, chiếc xe công vụ của họ rung lắc một cái rồi thắng gấp.
Hóa ra xe của họ đã va chạm với một chiếc Bentley.
Anh khẽ cau mày nhìn Điền Chử – người đang phụ trách lái xe: “Làm sao vậy?”
Điển Chử nói một cách cáu kỉnh: “Thiếu gia, chiếc Bentley phía trước đột nhiên chuyển làn và phanh gấp. Tôi thắng gấp nhưng vẫn va chạm vào đuôi xe ở phía trước.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.