Chương trước
Chương sau
Hơn nữa đưa Triệu Tiên Nhi vào trong căn cứ Livestream, đem quân doanh làm cho chướng khí mù mịt, không ra thể thống gì.
Dương Kiếm Long dường cũng ý thức được, ở nơi công cộng, Triệu Tiên Nhi cùng ông ta lôi lôi kéo kéo.
Ông ta bất động thanh sắc rút tay bị Triệu Tiên Nhi kéo, sau đó nghiêm túc nhìn Trần Ninh, trầm giọng nói: “Cậu là ai, ai cho phép cậu đánh người, tôi ra lệnh cho cậu lập tức xin lỗi Triệu tiểu thư, ngoài ra bồi thường cho cô ấy tắt cả tổn thất.”
Triệu Tiên Nhi nhìn thấy Dương Kiếm Long làm chỗ dựa cho cô ta, cô ta lập tức trở dương dương dắc ý nhìn Trần Ninh, chờ Trần Ninh bồi tội xin lỗi cô ta.
Nhóm người Lý Vãn Tình và Trương Cảnh lại lo lắng.
Nhất là Lý Vãn Tình, cô cho rằng Trần Ninh là Trung tá, Dương Kiếm Long trước mắt này rõ ràng là một Đại tá, cao hơn Trần Ninh hai cấp, cô sợ Trần Ninh bị trừng phạt nghiêm khắc.
Ngay cả đội binh sĩ tại hiện trường cũng lo lắng.
Thượng úy cầm đầu, nhịn không được kính lễ báo cáo: “Dương sư trưởng, thật ra chuyện này không thể hoàn toàn trách vị tiên sinh này.”
“Là những người này chụp ảnh Livestream ở đây, có thể dẫn đến việc tiết lộ cơ mật và trang bị trong quân doanh chúng ta, hơn nữa vị Triệu tiểu thư này còn nhục mạ quân nhân là chó, vị tiên sinh này mới không nhịn được ra tay.”
Dương Kiếm Long nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Triệu tiểu thư bọn họ là tôi chấp thuận vào nơi này quay phim, cậu nói Triệu tiểu thư bọn họ bị nghi ngờ tiết lộ cơ mật, cậu đây là đang chỉ trích tôi làm sai sao?”
Thượng úy vội vàng nói: “Thuộc hạ không dám!”
Dương Kiếm Long phách lối, nghiêm khắc chỉ trích: “Cho dù các người cảm thấy có gì không ổn, cũng nên báo cáo.
với tôi.”
“Chứ không phải là đánh người, hơn nữa bọn họ là qua sự phê chuẩn của tôi.”
Thượng úy và những người khác cúi đầu, hạ giọng nói: “Vâng!”
Dương Kiếm Long khiển trách binh sĩ xong, quay đầu nhìn Trần Ninh đứng tại chỗ, hoàn toàn không có ý xin lỗi Triệu Tiên Nhi.
Trên mặt ông ta xuất hiện một sự tức giận: “Tôi bảo cậu xin lỗi Triệu tiểu thư bọn họ, cậu không nghe tôi nói sao?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Bảo tôi xin lỗi, tôi chỉ sợ các người quỳ nghe mới nỗi.”
“Cái gì?”
Triệu Tiên Nhi cùng những đồng bọn của cô ta sợ ngây người.
Dương Kiếm Long và những người lính xung quanh sợ hãi.
Ngay cả nhóm người Lý Vãn Tình và Trương Cảnh cũng sợ ngây người.
Tất cả mọi người vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trần Ninh, ai nấy đều không khỏi nghĩ, anh quá ngông cuồng!
Triệu Tiên Nhi vừa kinh vừa giận, cô ta quay đầu nhìn Về phía Dương Kiếm Long, ủy khuất nói: “Anh Dương, anh cũng thấy đấy?”
“Tiểu tử này thật sự là ngông cuồng đến mức không có giới hạn rồi, anh ta ngay cả anh cũng không để vào mắt!”
Dương Kiếm Long tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Sắc mặt ông ta tái đi nhìn Trần Ninh, từ từ nói: “Tiểu tử, cậu là ai, dám gây sự ở chỗ chúng tôi, ai cho cậu lá gan này?”
Lý Vãn Tình tháy vị lãnh đạo trước mắt tức giận, cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nháy mắt với Trần Ninh, ý bảo Trần Ninh nhanh chóng xin lỗi, không nên đối đầu với lãnh đạo.
Ở quân doanh gây sự cũng không phải là chuyện giỡn, | làm không tốt còn trực tiếp bị nhót trong tù quân sự.
Chẳng qua, Trần Ninh hình như không nhìn thấy ánh mắt của cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Trần Ninh nhìn Dương Kiếm Long tức giận, thản nhiên nói: “Tôi là ai, ông không xứng biết.”
“Nếu ông muốn biết tôi là ai, gọi điện thoại hỏi Tần Thành đi.”
“Tần Thành!”
Tần trung tướng, chỉ huy quân khu Tô Hàng, cũng là thủ trưởng trực tiếp của Dương Kiếm Long.
Dương Kiếm Long nghe thấy lời này của Trần Ninh, đầu tiên là lấy làm kinh hãi.
Chọt, ông ta nhịn không được cười lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.