Chương trước
Chương sau

Trần Ninh thấy mọi người đều không tin lời nói của anh, anh liền cười, sau đó tiện miệng nói: “Được rồi, thật ra là đám hải tặc Ác Ma Điện này quá ngông cuồng, không những cướp bóc hàng hóa của chúng ta, còn đến nơi bắt chẹt.”
“Vì vậy, tôi đã phản ánh tình hình với các lãnh đạo thành phố.”
“Lãnh đạo thành phó rất xem trọng, đã báo chuyện này với quân đội, không ngờ thật sự giải quyết được đám hải tặc Long Hải Bình này.”
Đám người Tống Sính Đình nghe xong đều lộ ra biểu cảm.
bừng tỉnh.
Lâm Vi nhịn không nỗi nói: “Các lãnh đạo thành phó cũng.
thật chiếu có tới công ty chúng tai”
Tổng giám đốc Hạ Bình khẽ cười nói: “Không chiếu cố không được, tập đoàn Ninh Đại chúng ta hiện giờ đã là xí nghiệp hàng đầu trong chế biến thuốc của Hoa Hạ, còn là một nguồn thu thuế quan trọng trong kinh tế thành phố Trung Hải.”
“Chúng ta bị hải tặc bắt nạt, các lãnh đạo không thể không mặc kệ.”
Long Hải Bình bị bắt, nguy cơ tập đoàn Ninh Đại gặp phải cũng theo đó được giải trừ.
Tống Sính Đình tuyên bó tan họp, cô cùng Trần Ninh về nhà.
Về đến nhà, nhận ra Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ, Đồng Kha, Tống Thanh Thanh cũng đều đang xem thời sự.
Tống Trọng Bân nhìn thấy Tống Sính Đình, liền kinh ngạc vui mừng nói: “Tiểu Đình, vua hải tặc Long Hải Bình, kẻ gần đây liên tiếp cướp bóc hàng hóa công ty chúng ta ở trên biển, hắn và thuộc hạ của hắn đã bị quân đội Hoa Hạ chúng ta tóm trọn một mẻ rồi.”
Tống Sính Đình cười híp mắt nói: “Đúng vậy!”
“Trước đây Trần Ninh đã vỗ ngực đảm bảo với con, nói trong một tuần sẽ khiến đám hải tặc bị tiêu diệt.”
“Con còn tưởng anh ấy bốc phét, không ngờ anh ấy phản – ánh chuyện này với lãnh đạo, cấp trên cũng thật sự tiêu.
diệt hải tặc.” Ị Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe vậy đều cười không.
che nổi miệng, nói Trần Ninh là ngôi sao may mắn của nhà bọn họ, có thể khiến mọi người gặp dữ hóa lành.
Đồng Kha lại lén trợn mắt, thầm nghĩ anh rể đâu phải là vận may tốt.
Chắc chắn là anh rễ điều động Hải quân, tiêu diệt đám hải tặc Long Hải Bình này.
Nếu không, cho dù lãnh đạo thành phố Trung Hải có báo cáo tình hình lên trên, quân đội cũng phải thông qua một loạt trình tự phê duyệt rườm rà mới có thể bắt đầu hành động, làm gì có chuyện thần tốc như hiện giờ chứ!
Ăn cơm tối!

Thiếu tướng thân hình cao lớn này sau khi từ trên xe bước xuống, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Tống Sính Đình và Đồng Kha đang ngồi bên bàn café ngoài trời.
Khóe miệng anh ta khẽ nhéch lên, lộ ra một nụ cười cân nhắc, như người thợ săn nhìn thấy con mỗi của hắn.
Lập tức, anh ta liền dẫn theo máy binh sĩ đi về phía Tống Sinh Đình và Đồng Kha.
“Tống Sính Đình, thật sự là cậu, chúng ta đã năm sáu năm không gặp rồi nhỉ?”
Tống Sính Đình kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc quân trang Thiếu tướng, lúc lâu mới nhận ra đối phương: “Ôi, hóa ra là bạn học đại học năm đó, Cao Lập Quân!”
Cao Lập Quân mặc quân trang Thiếu tướng cười híp mắt nói: “Xem ra Tống mỹ nhân vẫn nhớ tôi, thật sự là vinh hạnh cho tôi.”
Tống Sính Đình nghe vậy cười, sau đó cô nhìn quân hàm Thiếu tướng của Cao Lập Quân, nhịn không nỗi hỏi: “Bạn học Cao, sao mấy năm không gặp, cậu đã gia nhập quân đội, còn làm thủ trưởng rồi à?”
Cao Lập Quân cười nói: “Ha ha, thủ trưởng gì chứ, tôi bây giờ tôi chỉ là một Thiếu tướng, coi như là một tướng quân nhỏ nhất, không đáng nhắc tới.”
Tống Sính Đình trước nay đều rất tôn kính với quân nhân, cô lập tức nói: “Thiếu tướng cũng là tướng quân, đã là thủ trưởng rồi. Cao Lập Quân, cậu thật là tuổi trẻ tài cao, máy bạn học chúng tôi thật sự tự hào vì cậu!”
Cao Lập Quân cười ha ha nói: “Vì nhân dân phục vụ mà thôi.”
Tống Sính Đình càng nhận ra người bạn học này của cô đã thay đổi rất nhiều.
Nhớ lúc còn học đại học, người bạn học này của cô nổi tiếng nghịch ngợm trong khoa, mượn tiền của không ít bạn học không trả, thậm chí còn có hồ sơ về việc từng trộm đồ và gian lận.
Cô thầm cảm khái sự thay đổi quá lớn của con người, khẽ nói: “Quả nhiên là người đã làm thủ trưởng, khuôn mẫu và cảnh giới đều cao.”
“Đúng rồi, thủ trưởng lớn như cậu đến chỗ này làm gì vậy, việc công sao?”
Cao Lập Quân lắc đầu, cười ha ha nói: “Không phải việc công, tôi là đặc biệt tới tìm bạn học cũ là cậu đó.”
Tống Sính Đình kinh ngạc: “Đặc biệt tìm tôi?”
Cao Lập Quân cười híp mắt nói: “Đúng vậy, năm đó tôi từng mượn tiền của không ít bạn học, nhớ lúc đó tôi không có tiền ăn cơm, còn mượn cậu hai trăm tệ, vẫn luôn chưa trả.”
Tống Sính Đình cười nói: “Tôi cũng quên cả rồi.”
Cao Lập Quân nói rành mạch: “Những năm nay tôi ở trong quân đội đều ghi nhớ, cũng vẫn luôn muốn trả lại cậu một phần ân tình.”
“Cách đây không lâu tôi nghe nói công ty cậu bị một đám hải tặc nhiều lần cướp bóc hàng hóa, bọn chúng còn tìm tới bắt chẹt tiền công ty cậu.”
“Sau khi biết được, tôi liền bảo phía bên Hải quân giúp đỡ, trực tiếp giúp cậu tiêu diệt đám hải tặc Long Hải Bình đó.”
Tống Sính Đình cùng Đồng Kha đều mở to mắt!
Tống Sính Đình càng kinh ngạc hơn hỏi: “Cái gì, hải tặc là.
do cậu giúp tôi tiêu diệu sao?”
Cao Lập Quân thẳng người, dáng vẻ đương nhiên: “Đương nhiên, năm đó cậu từng giúp tôi, hơn nữa cậu là bạn học xinh đẹp nhất trường đại học chúng ta, tôi vẫn luôn nhớ điểm tốt và vẻ xinh đẹp của cậu.”
“Sau khi biết được hành vi của vua hải tặc Long Hải Bình, lòng đầy căm phẫn, tôi liền quyết định tóm trọn một mẻ hắn và thuộc hạ của hắn.”
“Tôi thế này cũng được coi là tức giận đến cực điểm vì người con gái xinh đẹp, ha ha ha…”
Tống Sinh Đình lúc này hoàn toàn ngây người!
Còn Đồng Kha lại thầm tức giận trong lòng.
Đồng Kha nhìn người trước mặt, suýt nữa nhịn không nỗi nỗi điên.
Đám hải tặc Ác Ma Điện rõ ràng là do anh rẻ điều động Hải quân tiêu diệt, sao bây giờ lại biến thành cái người không biết từ đâu chui ra này lên mặt nhận mình là vì người đẹp chứ?
Giây phút này, Đồng Kha đã nghiêm túc nghi ngờ Cao Lập Quân nói dối, thậm chí cô còn nghi ngờ thân phận Thiếu tướng này của Cao Lập Quân liệu có phải thật hay không?
Cao Lập Quân thân hình cao lớn, mặc một bộ quân trang, tạm thời không nhìn ra manh mối gì.
Đồng Kha lại lén nhìn mấy binh sĩ đứng sau Cao Lập.
Quân, lập tức liền phát hiện ra ván đề.
Mấy binh sĩ này tuy rằng ra sức đứng thẳng lưng, nhưng hoàn toàn không có khí chất kiên cường của quân nhân.
Thậm chí, Đồng Kha còn cần thận phát hiện, mấy binh sĩ này có người trên tai có lỗ tai, còn có người tóc để hơi dài!
Đây không phải là dáng vẻ mà quân nhân đang phục dịch nên có!
Đồng Kha nhíu mắt, lúc này dường như cô có thể chắc chắn đám người Cao Lập Quân này chính là kẻ lừa đảo, rất có khả năng đã xem thời sự, vì vậy cố ý giả vờ làm quân nhân đến lừa chị họ mình.
Dẫu sao chị họ cô cũng là đổng sự trưởng kiêm chủ tịch của tập đoàn Ninh Đại, nếu chị họ mắc bẫy, đoán chừng Cao Lập Quân có thể lửa được không ít tiền từ tay chị họ.
Hơn nữa, từ câu nói của Cao Lập Quân có thể thấy, tên này rất có khả năng không những ham muôn tiên của chị họ, còn thèm muốn nhan sắc của chị ấy.
Nghĩ như vậy, Đồng Kha liền đầy lửa giận trong lòng.
Cô ngồi trên ghế, giả bộ nghịch điện thoại, lén dùng điện thoại chụp ảnh Cao Lập Quân gửi cho Trần Ninh.
Đồng thời gửi một tin nhắn cho Trần Ninh, nói chuyện này cho anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.