Huỵch huỵch!
Lý Tàng Phong cũng quỳ xuống theo! Huỵch huỵch!
Lý Hoài Thuận và Lý Tàng Vụng cũng quỳ xuống!
Người Lý gia đều vẻ mặt xám xịt, mò hôi như mưa, toàn thân run rẩy.
Trần Ninh nhìn đám người Lão thái quân bò trên mặt đất, lạnh lùng nói: ” Các người ngẩng đầu lên nhìn tôi!”
Bất đắc dĩ, đám người Lão thái quân, thành thật ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Các người nói mẹ tôi là nỗi sỉ nhục nhà các người?”
“Các người nói cha tôi là người nhà quê?”
Các người nói tôi là tiểu tạp chủng, là
nỗi sỉ nhục Lý gia các người sao?
Lão thái quân run rẩy nói: “Trần Ninh, tôi sai rồi, Lý gia chúng ta hoàn toàn sai ròi.”
“Năm đó chúng ta không nên phản đối mẹ con ở cùng với cha con, càng không nên không nghe không hỏi đối xử với mẹ con, thấy chết không cứu.”
Chúng ta càng không nên nói con là nỗi sỉ nhục nhà chúng ta!
Ngược lại, con nên là niềm tự hào của Lý gia chúng ta!
Lý Hoài Bình, Lý Hoài Thuận, Lý Tàng Phong và Lý Tàng Vụng, đều không nhịn được khi trông thấy Trần Ninh.
Lão thái quân nói đúng, Trần Ninh hẳn là niềm tự hào của Lý gia bọn họ!
Bởi vì máu chảy trong người Trần Ninh, có một nửa là huyết thống của Lý gia.
Trần Ninh nghe vậy cười nhạt!
Anh nheo mắt, lạnh lùng nhìn người
Lý gia, ánh mắt dừng lại chỗ lão thái quân.
Anh lạnh lùng nói: “Đúng vậy, nếu như bà không cắt đứt quan hệ với mẹ tôi, không trơ mắt nhìn mẹ tôi chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-long-vo-song/636153/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.