Phó Hải Long và những người khác bỏ chạy trong bối rối, Phan Gia Hào và các lãnh đạo khác cũng cáo từ rời đi. Trần Ninh, Tống Sính Đình và Đồng Kha trở về phòng khách sạn! Vừa mới bước vào phòng khách trong phòng, Tống Sính Đình không khỏi lo lắng hỏi: “Trần Ninh, những người vừa rồi từ đâu đến, tại sao lại muốn bắt anh?” Trần Ninh cười nói: “Những người đó là binh lính. Hẳn là nhóm người của Phó Hạc Thiên phái tới đối phó với anh.” Tống Sính Đình lo lắng: “Trần Ninh, hay là chúng ta nhờ Phan thị tôn giúp chúng ta điều tra vụ án của cha anh đi. Anh đừng khiến bản thân gặp nguy hiểm.” “Em cảm thấy mấy người Phó Hạc Thiên này quá mạnh ở lãnh thổ phía Tây. Họ thậm chí còn có thể nhờ người trong quân đội đến đối phó với anh. Em rất lo lắng.” Trần Ninh khẽ nói: “Thương hội phía Tây đã bám rễ ở lãnh thổ phía Tây từ lâu, ảnh hưởng của nó lan rộng khắp lãnh thổ phía Tây. Giới kinh doanh, chính trị và quân sự ở cả hai giới hắc bạch đều có người của họ.” “Phan thị tôn vừa mới được điều động từ nơi khác đến đây nhận chức vụ chưa lâu, hơn nữa bên trên ông ta còn bị lãnh đạo tỉnh và các nhà lãnh đạo khác đàn áp vì vậy ông ấy có muốn cũng không dễ động vào thương hội phía Tây.” “Anh vân nên tự mình đồi phó với thương hội phía Tây thì hơn.” Trần Ninh nói đến đây, khẽ cười cười an ủi nói: “Em không cần phải lo lắng, chồng em bây giờ là đương gia của nhà họ Trần. Tuy rằng nguyên khí của nhà họ Trần bị thương hội phía Tây tôn thương rất nhiều, nhưng con lạc đà gầy guộc vẫn còn lớn hơn con ngựa.” “Thứ hai, chồng em cũng có quan hệ trong quân đội.” “Anh sẽ xử lý được đám người Phó Hạc Thiên này, Tiểu Đình, em đừng lo lắng.” Tống Sính Đình không nhịn được ôm Trần Ninh, vùi đầu vào trong ngực Trần Ninh, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực sau bao nhiêu chuyện, hiện tại thứ em coi trọng nhất chính là người nhà.” “Chồng à, hứa với em là anh phải hành động cần thận, em rất sợ anh xảy ra tai nạn gì đó.” Trần Ninh cười nói: “Yên tâm, anh sẽ không sao. Anh vẫn đang chờ bồi thường cho em một đám cưới hoành tráng, sau đó chúng ta lại còn có thêm một đứa con trai trắng trẻo mập mạp!” Tống Sính Đình mặt đỏ bừng khi nghe được những lời này, kỳ quái nói: “Đồng Kha còn ở bên cạnh đó, anh nói linh tinh gì vậy, cũng không xấu hỗ gì cả.” Đồng Kha ở trên sô pha cách đó không xa, vừa chơi điện thoại vừa lắc đầu nói: “Em không nghe thấy gì cả. Không nhìn thấy gì cả. Anh rễ và chị họ cứ tiếp tục đi, không cần quan tâm đến em.” Đồng Kha nói vậy khiến Tống Sính Đình càng đỏ mặt hơn, vừa xấu hộ vừa giận hờn chạy đến cù léc Đồng Kha: “Em nói linh tỉnh gì vậy!” Đồng Kha cười khúc khích đùa giỡn cùng Tống Sính Đình. Trần Ninh dở khóc dở cười, lắc đầu đi tắm. Phó gia, trong phòng khách sang trọng. Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu, Đặng Cảnh Văn và những người khác đều chết lặng sau khi nghe báo cáo của cấp dưới. Tang Thiên Thu vô cùng kinh ngạc kêu lên: “Cậu nói cái gì, Phó đội trưởng đội cảnh vệ đã mang theo 30 thành viên trong đội sát khí bừng bừng xông vào xử lý Trần Ninh nhưng lại bị vệ sĩ của Trần Ninh đánh cho xấu hổ bỏ chạy sao?” Thuộc hạ quay lại báo cáo nhỏ giọng thì thào: “Đúng vậy, vệ sĩ của Trần Ninh quá lợi hại, ngay cả Phó đội trưởng đội cảnh vệ cũng bị thương!” Tang Thiên Thu và những người khác thở ra một hơi khí lạnh! Phó Hải Long và người của ông ta đều là binh lính riêng của Triệu tướng quân. Thực lực phải nói là hạng nhất, vậy tại sao lại vẫn không phải là đối thủ của vệ sĩ Trần Ninh? Đặng Cảnh Văn nhíu mày lo lắng nói: “Trời ạ, ngay cả Phó Hải Long cũng tuyệt vọng quay về vậy thì chúng ta làm sao có thể đối phó với Trần Ninh!” Lúc này, Phó Hạc Thiên bật cười. Đặng Cảnh Văn, Tang Thiên Thu và những người khác không khỏi hỏi: “Phó gia, tại sao ngài lại cười?” Phó Hạc Thiên cười nói: “Tôi cười nhạo tên nhóc Trần Ninh chết đến nơi rồi.” Tang Thiên Thu và những người khác sững sò! Đặng Cảnh Văn hỏi: “Phó gia, ông nói vậy là có ý gì?” Phó Hạc Thiên nheo mắt, đắc thắng nói: “Như chúng ta đều biết, ngoài chiến đấu dũng cảm, Triệu tướng quân còn có một đặc điểm khác là bảo vệ khuyết điểm của cấp dưới.” “Trần Ninh dám dung túng thuộc hạ làm bị thương đội trưởng đội cảnh vệ của Triệu tướng quân. Triệu tướng quân biết thì làm sao có thể tha cho Trần Ninh, cho nên tôi cười nhạo Trần Ninh chết đến nơi rồi.” Khi Tang Thiên Thu, Đặng Cảnh Văn và những người khác nghe vậy thì khuôn mặt của họ đầy ngạc nhiên, phấn khích nói: “Ha ha, Phó gia phân tích vô cùng chính xác, tên nhóc Trần Ninh này khó tránh khỏi tai họa rồi.” Phó Hải Long và người của ông ta lái xe tải quân sự hạng nặng trở về căn cứ trong sự xấu hỗ. ` Xe của họ vừa vào đến cổng căn cứ thì bị một đoàn xe gồm một xe ô tô hồng kỳ và ba xe jeep chặn lại. Cửa sau của chiếc xe hồng kỳ mở ra, một vị tướng vạm vỡ, khoảng ba mươi bốn mươi tuổi với lông mày rậm và đôi mắt to, bước ra khỏi xe. Ông ta chính là tổng chỉ huy của 300.. binh lính ở phía Tây, Triệu Nhược Long, được mệnh danh là “rồng giữa loài người”. Triệu Nhược Long sinh ra trong một gia đình thế gia, có truyền thống căn cơ tốt. Ông ta gia nhập quân đội khi còn trẻ và nhiều lần lập chiến công, hiện còn chưa đến 40 tuổi nhưng ông ta là tổng tư lệnh quân đội miền Tây. Một số người so sánh ông ta với Trần Ninh, thiếu soái phương Bắc, trở thành hai tượng đài lớn của Trung Quốc. Điều này cho thấy sức mạnh và địa vị của ông ta trong quân đội. Tài xế xe tải nhìn thấy Triệu Nhược Long thì nhanh chóng dừng lại. Phó Hải Long và các thành viên trong đội vội vàng nhảy ra khỏi xe, cùng nhau đứng thằng, chào lễ và đồng thanh: “Xin chào tướng quân.” Triệu Nhược Long vốn muốn hỏi Phó Hải Long dẫn những người này đi làm gì! Tuy nhiên, ông ta nhận thấy rằng dù là Phó Hải Long hay những binh lính còn lại đều bị suy nhược, hơn nữa tất cả mọi người đều bị thương. Triệu Nhược Long thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, nghiêm nghị hỏi: “Mấy người đi đâu vậy? Có kẻ thù đã đột nhập vào miền Tây Trung Quốc chúng ta hay sao?” Phó Hải Long và những người khác cúi đầu nói nhỏ: “Không phải!” Đám người Phó Hải Long cảm thấy rất uất ức trong lòng, đường đường là những người bảo vệ biên giới phía Tây trang nghiêm lại bị vệ sĩ của Trần Ninh đánh bại, còn xấu hỗ hơn là bị thua trên chiến trường. Triệu Nhược Long hơi nhíu mày: “Nếu đã không có kẻ thù xông vào biên giới phía tây của chúng ta, vậy các người đi làm gì vậy? Vết thương trên người là chuyện gì?” Đám người Phó Hải Long đầy lo lắng, không ai dám trả lời. Triệu Nhược Đồng trầm mặt xuống, không hài lòng nói: “Phó Hải Long, trả lời tôi.” Phó Hải Long run lên: “Bẩm tướng quân, chúng tôi đã đánh nhau với những người khác.” Triệu Nhược Long hơi nhíu mày khi nghe xong lời này, sau đó lông mày lại giãn ra, bình tĩnh hỏi: “Đánh thắng hay thua?” h Phó Hải Long run rầy trả lời: “Đánh … đánh thua rồi…” BịchI Triệu Nhược Long tung một cú đá, đôi giày quân đội của ông ta đập mạnh vào ngực Phó Hải Long, trực tiếp đá Phó Hải Long bay lên không trung. Phó Hải Long bay ra ngoài bảy tám mét, sau đó nặng nề đập xuống đắt, vẻ mặt đau khổ. Triệu Nhược Long gầm lên: “Các người đúng là thùng gạo, máy lần đánh đánh nhau với kẻ thù lập vài chiến công nhỏ mà thật sự đã cho rằng mình vô địch thiên hạ.” “Dám rời khỏi căn cứ khi chưa được phép để đi đánh nhau với người khác.” “Chết tiệt nhất là bọn khốn kiếp các người còn thua.” “Mặt mũi Quân đội Lãnh thổ phía Tây của chúng ta và mặt mũi của Triệu Nhược Long tôi đã bị lũ khốn nạn các người làm cho mắt hết rồi.” Phó Hải Long và 30 thành viên trong nhóm của ông ta đều run rẫy, không dám lên tiếng. Triệu Nhược Long ra lệnh cho quân lính xung quanh: “Người đâu, nhốt hết đám phế vật này lại trong ba ngày!” “Vâng, thưa tướng quân!” : ; Phó Hải Long và nhóm thủ hạ của ông ta đêu bị bắt đi giam giữ ngay lập tức. Triệu Nhược Long vẫn còn tức giận hét lên: “Quan Sách!” Ngay lập tức, một dũng sĩ mặc quân phục thiếu tướng xuất hiện trước mặt Triệu Nhược Long, nghênh ngang nói lớn: “Có thuộc hạt” Triệu Nhược Long liếc mắt nói: “Cậu đem một trung đoàn đi bắt tất cả những người làm bị thương Phó Hải Long lại.” Quan Sách mạnh mẽ nói lớn: “Tuân lệnh!” Chap 429: Nước lớn đụng phải miếu Long Vương Con vịt là loài biết nước mùa xuân ấm đầu tiên! Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu, Đặng Cảnh Văn và những người khác sớm biết rằng Triệu Nhược Long đã cử Quan Sách dẫn theo một trung đoàn đến bắt Trần Ninh. Nhận được tin này, Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn lập tức chạy đến khách sạn Tây Kinh cùng với một số lượng lớn thuộc hạ. Họ muốn nhìn Trần Ninh bị bắt tại chỗ, và tốt nhất là nhìn Trần Ninh bị Quan Sách bắn chết ngay tại chỗ. Khi họ đến khách sạn Tây Kinh, khách sạn Tây Kinh đã bị bao vây bởi một số lượng lớn binh lính được vũ trang. Phó Hạc Thiên và những người khác bước tới hỏi thăm tình hình những người lính ở hiện trường? Những người lính của quân đội phía Tây có mặt tại hiện trường trực tiếp dùng súng đẩy Phó Hạc Thiên và những người khác về và hét lên: “Chúng tôi đến đây để bắt người theo lệnh của Triệu tướng quân, những người không liên quan hãy rút lui, nếu không cũng sẽ bị bắt.” Mặc dù Phó Hạc Thiên và những người khác bị những người lính tại hiện trường mắng mỏ nhưng họ vẫn mỉm cười đắc thắng. Phó Hạc Thiên cười nói: “Có thể thấy Triệu tướng quân rất tức giận, binh lính phái tới bắt Trần Ninh cũng rất tức giận. Tên nhóc Trần Ninh này chết chắc rồi.” Đúng lúc này! Sau khi Quan Sách ra lệnh cho thuộc hạ phong tỏa khách sạn, hắn ta mang theo hàng trăm binh lính tinh nhuệ đằng đằng sát khí xông vào khách sạn, chuẩn bị lên lầu để bắt Trần Ninh. Điều hắn ta không ngờ là lúc này Trần Ninh đang ngồi ở khu vực tiếp khách của sảnh khách sạn. Điển Chử và Bát Hỗ Vệ đứng thẳng bên cạnh Trần Ninh. Cạch! Hàng trăm binh sĩ tinh nhuệ với súng tiểu liên phía sau Quan Sách bắt ngờ bao vây Trần Ninh trên ghế sofa trong khu vực sảnh khách, cũng như Điển Chử và Bát Hỗ Vệ. Một trăm khẩu súng tiểu liên, mõm lỗ đen, tất cả đều nhằm vào Trần Ninh, Điển Chử và những người khác. Quan Sách híp mắt đi tới nhìn Trần Ninh đang an tĩnh ngồi trên sô pha hút thuốc. Khóe miệng hắn ta khẽ nhéch lên, hắn ta cười lạnh: “Ha ha, tên nhóc cậu dung túng vệ sĩ đánh đội trưởng đội vệ binh của chỉ huy chúng tôi mà còn dám ngồi đây hút thuốc sao?” “Người đâu, lôi tên nhóc này qua đây đánh cho một trận trước, sau đó còng tay lại bắt về.” Trần Ninh nhìn Quan Sách mặc trang phục thiếu tướng khẽ cười: “Còng tay tôi sao, anh còn chưa đủ tư cách!” Quan Sách đã rất tức giận khi nghe điều này: “Tôi không đủ tư cách sao?” “Hôm nay cho dù cậu là thiên vương lão tử thì tôi cũng sẽ đánh cho cậu một trận rồi còng tay giải về.” Quan Sách vừa nói vừa lấy ra một khẩu súng lục rồi đi về phía Trần Ninh. Trần Ninh lấy ra giấy chứng nhận trong quân, lạnh lùng nói: “Anh mở mắt chó ra nhìn xem đây là cái gì?” Sau khi nói xong, Trần Ninh tung tờ chứng nhận thân phận vào mặt Quan Sách. Quan Sách vô thức bắt chứng nhận, da mặt bị giấy cứa vào hơi đau nên có chút tức giận, đang định phát tác thì nhìn chứng nhận quân đội màu đỏ trên tay, hắn ta lập tức choáng váng. Quân lính xung quanh giận dữ nói: “Dám dùng đồ vật đánh tướng quuan Quan, giết chết các người!” Quan Sách nhanh chóng vung tay lên: “Chờ đã!” Trong sảnh khách sạn, hàng trăm binh lính phương Tây được trang bị vũ trang kinh ngạc nhìn Quan Sách, họ rõ ràng không hiểu tại sao Quan thiếu tướng lại ra lệnh cho họ dừng lại.
không? Còn muốn bắt tôi nữa không?” Quan Sách còn chưa lên tiếng, đám người của hắn đã nỏi trận lôi đình hét lớn: “Mẹ kiếp, khách sạn này đã bị chúng tôi bao vây, lại còn bị hàng trăm khẩu súng tiểu liên chĩa vào. Anh còn dám kiêu ngạo như vậy.” “Lôi hắn ra đánh gãy chân hắn trước.” Ngay lập tức, có một vài binh lính phía Tây trang bị đầy đủ bước tới tấn công Trần Ninh. Quan Sách vội la lên: “Khốn nạn, các người dừng lại cho tôi.” Hắn ta bước tới và giơ tay lên tát từng người trong số máy tên thủ hạ lao lên mà không được phép. Vào lúc này, những tên thuộc hạ bị đánh, cũng như những người lính phía tây xung quanh đều chết lặng. Đặc biệt là mấy tên thuộc hạ bị đánh, chúng ôm chặt mặt bị đánh, nhìn Quan Sách, khó chịu nói: “Tướng quân, anh như vậy là…” Quan Sách chỉ vào Trần Ninh rồitức giận nói với người của mình: “Các người có biết anh ta là ai không?” “Anh ta là tổng tư lệnh của 300.. binh sĩ của quân đội lãnh thổ phương Bắc, thiếu soái Bắc Cảnh, Trần Ninh!” Cái gì? Thiếu soái Bắc Cảnh! Những người lính phía Tây xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Trần Ninh với vẻ khó tin. Vị thiếu soái bắc Cảnh đó, họ chỉ nhìn thấy ảnh của Trần Ninh trên báo quân đội. Tuy nhiên, Trần Ninh trong quân báo luôn mặc quân phục thiếu soái rất oai phong, cảm thấy không giống Trần Ninh mặc trang phục bình thường ở trước mặt này. Vì vậy, ngay cả khi Quan Sách nói Trần Ninh là thiếu soái Bắc Cảnh thì rất nhiều binh lính phương Tây tại hiện trường vẫn là hoài nghỉ, không khỏi hỏi: “Quan tướng quân, anh ta thật sự là thiếu soái sao?” : Quan Sách trừng mắt nhìn người hỏi, nói nhỏ: “Đồ ngốc, thiếu soái còn có giả sao, lần sai lầm này đã gây ra chuyện lớn rồi, mau xin lỗi đi.” Sau khi Quan Sách nói xong, hắn ta và người của mình vội vàng cất vũ khí, từng người sửa sang lại quần áo chỉnh tè. “Đứng nghiêm!” Sau khi nghe Quan Sách hô nghiêm, hàng trăm binh lính xếp hàng lại phía sau hắn ta đều lạch cạch dựng thẳng họng súng. ““Cúi chào!” Quan Sách lại thấp giọng hô, rồi cùng hàng trăm binh lính, giơ tay ngay ngắn hướng về phía Trần Ninh cúi chào. Quan Sách và người của hắn ta vẫn nhìn thằng, đồng thanh: “Xin chào thiếu soái!” Trần Ninh khẽ gật đầu, cười nói: “Các vị đồng chí phía Tây, mấy người vắt vả rồi.” Quan Sách và thuộc hạ đều ngắn ra, ngượng ngùng đáp: “Báo cáo thủ trưởng, không vắt vả.” Trần Ninh nở nụ cười: “Hiện tại các anh còn muốn đánh tôi, còn muốn bắt tôi không?” Quan Sách lúng túng nói: “Báo cáo thiếu soái, chuyện này thật sự là nước lớn đụng phải Long Vương miều, hiểu lầm lớn rồi.” “Triệu tướng quân của chúng tôi không biết là anh, nếu không loại hiểu lầm này nhất định sẽ không xảy ra.” Trần Ninh gật đầu: “Tôi tin điều này. Trước kia khi Tần Vũ Dương đến Trung Hải, anh ấy cũng chuyển lời chào của Triệu tướng quân đến với tôi. Chút giao tình này tôi vẫn còn nhớ.” “Các anh trở về nói Triệu tướng quân rằng nếu có cơ hội tôi sẽ mời ông ấy uống rượu.” Quan Sách vội nói: “Vâng, chúng tôi nhất định sẽ chuyển lời của thiếu soái cho Triệu tướng quân.” Trần Ninh vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói: “Được rồi, các anh trở về với Triệu tướng quân đi!” “Hãy nhớ, đừng tiết lộ danh tính của tôi. Tôi không muốn tất cả mọi người đều biết danh tính của mình gây ra nhiều bắt tiện.” Khi nghe thấy điều này, Quan Sách nhanh chóng nói: “Vâng, thiếu soái!” Tại lối vào của khách sạn, Phó Hạc Thiên và những người khác bị chặn bởi một số lượng lớn binh lính từ phương Tây, đang chờ đón đám người Trần Ninh bị giải ra. Phó Hạc Thiên và những người khác nhìn qua cửa số kính suốt từ trần đến sàn thấy Quan Sách ở sảnh khách sạn đang chuẩn bị giết Trần Ninh Nhưng đột nhiên không biết làm sao mà Quan Sách và những người khác đột nhiên thay đôi thái độ với Trần Ninh, thậm chí còn xếp thành hàng để chào Trần Ninh. Cuối cùng, Phó Hạc Thiên và những người khác đã bị sốc khi thấy rằng Quan Sách không những không tiếp tục bắt giữ Trần Ninh mà còn mang theo thủ hạ khách khách khí khí cáo lui. Sau khi Quan Sách đi ra, hắn ta thấp giọng nói: “Thu đội!” Ngay lập tức, một trung đoàn binh lính phía Tây có mặt tại hiện trường bắt đầu rút lui một cách trật tự. Phó Hạc Thiên và những người khác hoàn toàn rối tung lên, không phải nói rằng muốn bắt Trần Ninh, thậm chí giết Trần Ninh ngay tại chỗ sao? Tại sao họ lại rút lui? Họ kinh ngạc nhìn Trần Ninh ở sảnh khách sạn, vừa sợ hãi và kinh hãi nghĩ: Trời ạ, Trần Ninh rốt cuộc là có lai lịch gì vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]