Chương trước
Chương sau
Tiêu Lỗi nhìn thấy Đồng Kha duyên dáng yêu kiều, hai mắt lập tức sáng ngời, sau đó lon ton đến tiếp đón.
Anh ta cười nịnh nọt: "Chào hai cô bạn xinh đẹp, để các cậu phải chờ rồi. Tôi đã đặt phòng vip ở câu lạc bộ Lam Thiên, còn có mấy bạn học khác đang đợi hai người đấy. Mời các câu lên xe!"
Triệu Xuân Linh nhìn chiếc xe Maserati của Tiêu Lỗi bằng ánh mắt sáng lấp lánh, thốt lên khe khẽ: "Ái chà, chủ tịch lái xe Maserati có giá trị hơn một triệu à nha! Hì hì, hãng xe này mới xứng với hoa khôi đại học Y Đồng Kha của chúng ta năm xưa!"
Triệu Xuân Linh kéo tay Đồng Kha: "Đồng Kha, mình lên xe thôi!"
Tiêu Lỗi cũng cười tít mắt: "Đúng vậy, lên xe nào! Lâu rồi các bạn học chúng ta không gặp nhau, vừa hay tụ tập một bữa!"
Đồng Kha hơi khó xử, hết nhìn Trần Ninh với chiếc xe Polo cũ rích của anh lại nhìn Tiêu Lỗi với chiếc xe Maserati sang chảnh của anh ta.
Cuối cùng, cô nói với Trần Ninh: "Anh rể, anh về trước đi! Tôi đi họp mặt bạn học, tối sẽ đến nhà cô họ. Anh không cần lo cho
em."
Sau khi nói xong, cô lên chiếc xe Maserati của Tiêu Lối cùng Triệu Xuân Linh.
Tiêu Lỗi thấy Đồng Kha và Triệu Xuân Linh lên xe của mình thì đắc ý ra mặt.
Anh ta còn đi tới trước xe của Trần Ninh, dán sát vào cửa sổ xe rồi đè thấp giọng nói: "Nhãi con, lái con Polo nát thì bớt ra ngoài tự làm bẽ mặt đi. Tối nay cho tao mượn em gái của mày chơi đùa tí nhé!"
Nói rồi anh ta đắc ý rời đi, sau đó lại chiếc xe Maserati của mình đi.
Tiêu Lỗi vừa lái xe rời khỏi, Trần Ninh nghe thấy hai người đàn ông đi ngang qua thì thầm nói chuyện: "Người vừa rồi chẳng phải là thằng đểu Tiêu Lỗi sao? Cách đây không lâu, thằng cha này đã cưỡng hiếp một cô gái, hại người ta nhảy lầu tự sát.
Nhưng gã không bị bắt, bây giờ lại dụ dỗ con mồi mới"
Một người đàn ông khác lên tiếng: "Ai bảo nhà người ta có tiền có thể chứ! Cô gái tóc ngắn lúc nãy xinh thật đấy, tiếc ghế!"
Trần Ninh vốn không muốn quan tâm tới cuộc sống cá nhân của Đồng Kha, nhưng anh không khỏi nhíu mày khi nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người lạ trên đường.
Mà lúc này, điện thoại của anh đổ chuông, là Đổng Thiên Bảo gọi tới.
Anh ta nói: "Cậu chủ, giờ đã qua mười ngày rồi. Nhà họ Chúc hoàn toàn xem nhé lời cảnh cáo của cậu, không hề có ý định thoái ẩn.
Thậm chí một tuần trước, bọn họ còn mở một câu lạc bộ cao cấp tên là Lam Thiên.
Hình như nhà họ Chúc muốn gia nhập giới xã hội đen Trung Hải lần nữa, muốn khống chế thế giới ngầm Trung Hải lần nữa"
Trùng hợp ghê, lúc nãy nhóm Đồng Kha cũng đi câu lạc bộ Lam Thiên. Bạn đang đọc truyện tại ( t r ù m t r u y ệ n .co m )
Trần Ninh khẽ nhếch môi, nói với Đổng Thiên Bảo: "Đột nhiên tôi muốn uống rượu, hai ta đến câu lạc bộ Lam Thiên uống một ly đi!"
Đồng Kha, Tiêu Lỗi và Triệu Xuân Linh đến câu lạc bộ Lam Thiên rất nhanh.
Trong phòng vip còn có mấy người bạn cùng học ở đại học Y năm xưa.
Tiêu Lỗi đã gọi vài chai rượu vang để chúc mừng cuộc họp mặt bạn học.
Thật ra hồi đi học, Tiêu Lỗi si mê Đồng Kha điên cuồng.
Nhưng thật đáng tiếc, Đồng Kha là một thiên tài, học tập vô cùng xuất sắc.
Cô chế Tiêu Lỗi học dốt, dù nhà anh ta rất giàu.
Do đó, Tiêu Lỗi không thể cưa đổ Đồng Kha trong mấy năm đại học.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta lăn lộn xã hội vài năm, cũng biết nhiều mánh khóe hơn.
Lần này, thông qua Triệu Xuân Linh, Tiêu Lỗi biết tin Đồng Kha sắp đến Trung Hải. Thế là anh ta cố ý bày trò.
Mấy người bạn học trong phòng vip, kể cả Triệu Xuân Linh, đều bị anh ta dùng tiền mua chuộc.
Ngày hôm nay, đám người này chỉ có một mục đích, đó là chuốc say Đồng Kha để tạo cơ hội cho Tiêu Lỗi ngủ với cô.
Vì vậy, ngay từ lúc bắt đầu, Tiêu Lỗi và nhóm Triệu Xuân Linh đã nghĩ mọi cách mời rượu Đồng Kha.
Sau khi Đồng Kha lấy bằng tiến sĩ ở đại học, cô vào tổ chức nghiên cứu vắc-xin y dược, làm công việc nghiên cứu vắc-xin phòng ngừa ung thư cùng các tinh anh khoa Y.
Mặc dù cô ít tiếp xúc với các mặt tối của xã hội, nhưng cô không ngốc.
Cô nhanh chóng nhận ra có điểm bất thường, nhất là Tiêu Lỗi. Đối phương híp mắt quan sát cô ngày càng trắng trợn, do đó cô phát hiện ra anh ta có ý xấu.
Cô hối hận rồi, nếu biết trước thì cô đã ngồi xe con của anh rể về nhà.
Giờ thì hay rồi, cô đã đưa dê vào miệng cọp.
Đồng Kha đứng dậy, nói với đám người Tiêu Lỗi: "Xin lỗi, tôi say rồi, xin phép về trước."
Thế nhưng cô vừa đứng dậy thì tự dưng cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó mất hết sức lực, ngã ngồi xuống sofa.
Tiêu Lỗi lập tức cười bỉ ổi, đến gần cô rồi giả vờ hỏi han ân cần: "Đồng Kha, cậu bị làm sao thế?"
Đồng Kha hoa mắt chóng mặt, toàn thân bủn rủn, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cô nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm của Tiêu Lỗi sát lại gần mình, run rẩy nói: "Cậu... Tiêu Lỗi, cậu giở trò trong rượu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.