Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tỉnh lị Thiên Hải, tôn phủ Đường gia.
Đường Bắc Đầu lười biếng nằm trên ghé, quản gia Đường Tam Tài, đang cầm một chiếc dao cạo, đang cạo râu cho ông.
Trên hành lang ngoài cửa, một người đàn ông năm mươi tuổi dáng người rắn rỏi, đang sốt ruột chờ đợi.
Cuối cùng, Đường Tam Tài cũng cạo râu cho Đường Bắc Đầu xong.
Đường Bắc Đầu ngồi thẳng dậy, nhàn nhạt phân phó Đường Tam Tài: “Bảo ông ta vào đi!”
“Vâng, lão gia!”
Đường Tam Tài thu dọn đồ đạc lui xuống, đồng thời nói với người đàn ông cao thẳng chờ đợi đã lâu ở ngoài cửa: “Lục tiên sinh, Đường gia bảo ông vào.”
Hóa ra, người đàn ông trung niên khổ sở đợi chờ hồi lâu ở ngoài cửa. Không phải là ai khác, chính là một trong tứ trụ Giang Nam, chủ Lục gia – Lục Thương Thiên.
Lục Thương Thiên bước nhanh đi vào thư phòng, kính cần lễ phép bái kiến: “Đồ đệ Lục Thương Thiên, bái kiến Đường gia.”
Đường Bắc Đầu thản nhiên nói: “Thương Thiên cậu vội vã muốn gặp tôi, chắc là đến vì chuyện của con gái cậu.”
Lục Thương Thiên cúi đầu, trầm giọng nói: “Đúng, kẻ dưới i trước đó không lâu mới bỏ mạng, không ngờ rằng con gái lại bị sát hại, đồ đệ đau buồn phẫn nộ không thôi.”
Đường Bắc Đầu híp mắt lại: “Nói như vậy, cậu đến đây yêu cầu tôi giải thích?”
Lục Thương Thiên càng cúi đầu thấp hơn: “Không dám, bên ngoài đồn đãi Đường gia tha cho Trần Ninh một mạng, con gái khăng khăng muốn giết Trần Ninh. Vì vậy Đường gia phân phó Vương Đạo Phương lấy mạng con gái, tỏ ý trừng phạt.”
“Hôm nay đồ đệ đến đây, là muốn hỏi cho rõ ràng.”
Đường Bắc Đầu thản nhiên nói: “Nếu tôi nói tin đồn là thật, là tôi sai Vương Đạo Phương giết con gái cậu, cậu định làm gì?”
Lục Thương Thiên quỳ xuống nói: “Tiểu nữ làm trái ý Đường gia, muôn phần đáng chết, đồ đệ không dám có bắt kì dị nghị nào.”
Đường Bắc Đầu thấy Lục Thương Thiên có thái độ như vậy, vẻ mặt có chút chậm lại, nhàn nhạt nói: “Tôi nói qua là tha cho Trần Ninh một mạng, nhưng không có nói không cho phép Lục San San tìm Trần Ninh báo thù.”
*Tôi càng không sai bắt kì người nào trừng trị Lục San San, về phần Vương Đạo Phương có phải là vì để lấy lòng tôi, giết Lục San San, cái này thì tôi không biết.”
Lục Thương Thiên nghe vậy ngắng đầu lên: “Quả nhiên, tôi nói Đường gia nếu muốn trừng phạt tiểu nữ, chỉ cần dặn dò tôi một tiếng là được, không cần phải để cho Vương Đạo Phương ra tay…”
Đường Bắc Đầu nói: “Gần đây Vương Đạo Phương là tướng quân mới lên chức trong hai năm gần đây, nghe nói ông ta còn là người của thiếu soái Bắc Cảnh, nếu cậu tìm ông ta trả thù, e rằng có chút khó khăn.”
Lục Thương Thiên thật sự không dám tìm Vương Đạo Phương tính số, nhưng mà con trai ông ta chết, con gái cũng chết rồi, nhất định phải có người chịu sự trả thù của ông ta.
Người này nếu đã không thể là Vương Đạo Phương, vậy thì chỉ có thể là Trần Ninh.
Theo góc nhìn từ phía Vương Đạo Phương, Trần Ninh mới là kẻ đầu sỏ gây nên cái chết của con trai và con gái ông ta, cũng là kẻ thù lớn nhát của Lục gia.
Lục Thương Thiên nói: “Đường gia ngài yên tâm, tôi sẽ không gây khó dễ với thủ trưởng Vương Đạo Phương, nhưng Trần Ninh cái kẻ gây nên tất cả mọi chuyện này, nhất định phải chết.”
Đường Bắc Đầu gật gật đầu, thờ ơ nói: “Gần đây tôi nghe nói, vợ Trần Ninh là Tống Sính Đình. Dùng tốc độ nhanh như chớp, cô ta đã giành được quyền đại lý của vắc-xin ung thư gan do giáo sư Giang phát triển thành công?”
Lục Thương Thiên nghe vậy sửng sốt, ông ta biết, Đường gia chắc chắn sẽ không tùy tiện nhắc đến chuyện này.
Rất có khả năng là, Đường gia cũng nhìn trúng cây tiền vắc-xin này.
Lục Thương Thiên nghe xong liền biết ý, ông ta lập tức nói: “Đúng vậy, nghe nói Tống Sính Đình đó cực kỳ xinh đẹp, lẳng lơ như hoa. Cô ta lợi dụng sắc đẹp quyến rũ giáo sư Giang, nắm được quyền đại lý vắc-xin ung thư gan đầu tiên.”
“Đường gia, đợi đồ đệ giết chết Trần Ninh, cướp lại quyền đại lý vắc-xin chống ung thư gan.”
“Đồ đệ nguyện chia lại một nửa hoa hồng cho Đường gia ngài, bày tỏ tắm lòng tôn kính.”
Đường gia cười híp mắt nói: “Tôi nói rồi mà nhiều đồ đệ như vậy, người đáng trông chờ nhát vẫn là Lục Thương Thiên cậu.”
Lục Thương Thiên cười theo nói: “Không có Đường gia vun bón, lấy đâu ra Lục gia của ngày hôm nay, những thứ này đều là những việc mà đồ đệ nên làm.”
Đường gia nghe vậy, cười không khép được mồm, nhưng ông ta khoát khoát tay, nói: “Mặc dù cậu là đồ đệ của tôi, nhưng tôi cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng.”
“Thế này đi, cậu đối phó với Trần Ninh như thế nào, báo thù cho con trai con gái cậu như thế nào tôi không quan tâm.”

Trân Ninh khuyên góp 100 triệu NDT, ngoài việc xây tòa nhà thí nghiệm, số tiền còn lại sẽ dùng để thành lập quỹ học bỗng, khuyến khích học sinh ưu tú xuất sắc.
Hàn Cần Du nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình được mọi người vây quanh xúm lại, vẻ mặt còn khó coi hơn cả ăn phân.
Trần Ninh khuyên góp 100 triệu, một đồng cũng không rơi vào tay anh, liền đưa hết cho đại học Trung Hải.
Hơn nữa giám sát viên viện kiểm sát Bao Long, tỏ vẻ sẽ nghiêm ngặt giám sát quỹ học bồng, ai to gan dám tham những, người đó sẽ bị tống vào tù.
Sau khi buổi lễ kết thúc, đã là buổi trưa.
Trần Ninh đến lớp học cờ vây đón con gái, Tống Sính Đình lại tự lái xe đến công ty.
Lúc Tống Sính Đình lái xe đi qua đại lộ Ngô Đồng, cô bất ngờ va chạm với một chiếc xe tải.
Tống Sính Đình vội vàng dừng xe ở bên đường, chuẩn bị thương lượng với đối phương.
Nhưng không ngờ rằng, trên xe tải, có năm sáu tên côn đồ, hung hăng xuống xe bao vây lấy cô.
Thấy tình hình không ổn, cô lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cầu cứu Trần Ninh.
Nhưng chưa kịp gọi thì đột nhiên điện thoại bị một tên cướp lấy, “choang” một tiếng, điện thoại vỡ vụn.
Tên côn đồ chỉ vào Tống Sính Đình, hung dữ mắng: “Thối tha, đi BMW oai nhỉ, cô lái xe kiểu gì vậy?”
Tống Sính Đình vội la lên: “Rõ ràng là tôi đi thẳng đường, các anh rẽ sang, hơn nữa lúc ngoặt sang không giảm tốc độ, tôi tránh kịp mới xảy ra va chạm, đây là trách nhiệm của các anh, làm sao mà các anh còn mắng người khác chứ?”
Đám người côn đồ tức giận nói: “Mắng cô thì đã làm sao, chúng tôi còn đánh cô nữa kìa tin hay không.”
Tống Sính Đình thấy thế, càng lo lắng hơn, trong lòng thầm nghĩ thôi xong, đụng phải đám du côn dã man không giảng đạo lý rồi.
Ngay lúc mấy tên côn đồ sắp động tay động chân với cô, đột nhiên bên cạnh có một chiếc xe Mercedes màu đen chạy tới, có một người đàn ông đầu vuốt keo mặt hoa da phấn, còn đẹp trai hơn cả tiểu thịt tươi bước xuống xe.
Người đàn ông này chính là Tần Tắn!
Tần Tấn xuống xe, đưa mắt nhìn đám côn đồ tóc vàng, sau đó quát: “Dừng tay, mấy người đàn ông to lớn vậy mà lại bắt nạt một cô gái ở trên đường, lập tức xin lỗi, nếu không, tôi sẽ không tha cho các người.”
Tên tóc vàng ra hiệu cho Tần Tắn, miệng kêu thầm anh là ai chứ, sau đó mấy người xúm lại bao vây Tần Tắn.
Tống Sính Đình thấy vậy vội vàng nói: “Vị tiên sinh này, bọn họ không phải là người tốt, anh mau đi đi.”
Tần Tấn mỉm cười nói với Tống Sính Đình: “Người đẹp đừng sợ, có tôi ở đây, không có ai dám bắt nạt cô.”
Nói xong, anh ta liền ra tay với đám người tóc vàng.
Làm Tống Sính Đình kinh ngạc là, chỉ có mình Tần Tần lại có thể đánh từng tên côn đồ một tên nào tên nấy gào khóc thảm thiết.
Mấy tên côn đồ bị Tần Tấn đánh cho chật vật nhếch nhác phải chạy trốn, lái xe rời đi.
Tần Tấn bước đến, mỉm cười nói với Tống Sính Đình: “Người đẹp, cô không sao chứ?”
Tống Sính Đình vội vàng nói lời cảm ơn: “Tôi không sao, cảm ơn anh giúp đỡ.”
Tần Tấn cười nói: “Tôi tên là Tần Tắn, không biết quý danh của người đẹp là gì?”
Tống Sính Đình: “Tôi tên Tống Sính Đình, lần này thực sự phải cảm ơn Tần tiên sinh. Nếu không có anh ra tay giúp đỡ, tôi cũng không biết phải làm như thế nào.”
Tần Tấn cười nói: “Coi như là duyên phận đi, tôi đúng lúc đi ngang qua, đúng lúc cô gặp chuyện, giống như là sự sắp đặt của trời cao.”
“Duyên phận làm tôi cô gặp nhau, không biết tôi có thể mời Tống tiểu thư uống tách cà phê không?”
Tống Sính Đình đang muốn nói chuyện, chiếc xe BMW 5 Series sắp ra mắt từ đâu đến, sau đó phanh xe lại, dừng ở bên cạnh.
Sau đó, liền thấy Trần Ninh ôm Tống Thanh Thanh từ trên xe bước xuống.
Hóa ra, hai tên vệ sĩ âm thầm bảo vệ Tống Sính Đình, thấy đám người côn đồ bắt nạt Tống Sính Đình, đang chuẩn bị hiện thân cứu trợ Tống Sính Đình.
Nhưng không ngờ rằng Tần Tắn lại xuất hiện, đuổi đám côn đồ đi.
Dù vậy, hai tên vệ sĩ náu mình trong góc tối còn báo cáo cho Trần Ninh về tình huống phát sinh.
Sau đó, Trần Ninh lập tức mang theo con gái, lái xe chạy đến.
Tống Sính Đình thấy Trần Ninh và con gái, vừa kinh ngạc vừa vui mừng bước lên.
Cô kể cho Trần Ninh về tình huống mới gặp phải ban nãy và nghĩa cử cao đẹp ra tay tương trợ của Tần Tấn.
Cô còn tán dương với Trần Ninh: “Vị Tần tiên sinh này, thật đúng là người tốt.”
Trần Ninh nhìn Tần Tần, tiểu tử này tóc vuốt keo mặt hoa da phần, vừa nhìn liền biết chưa từng luyện qua.
Hơn nữa bước chân lỗ mãng vô lực, có thể phán đoán ra là.
công tử bột ham mê tửu sắc.
Một công tử bột có thân hình yếu ớt, ham mê tửu sắc, lại chưa từng luyện qua bắt kì loại võ công nào, thế mà lại có thể đánh bại năm sáu tên côn đồ?
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Người tốt, anh thấy chưa hẳn!”
Lời này của Trần Ninh, làm Tần Tắn tức giận đan xen, đến cả Tống Sính Đình cũng nhịn không được thấp giọng trách móc: “Trần Ninh, ban nãy may mà người ta ra tay cứu giúp, sao anh có thể nói như vậy chứ!”
Trần Ninh cười lạnh: “Việc gì cũng có chứng cứ, nếu anh đã nói anh ta không phải là người tốt, chắc chắn sẽ có chứng cứ, hơn nữa bằng chứng của anh chắc là cũng sắp tới rồi.”
Trần Ninh vừa nói xong, một chiếc Land Rover và ba chiếc xe thương vụ, chạy băng băng tới, cũng dừng lại ở bên cạnh.
Mười mấy người đàn ông mặc vest bước xuống từ ba chiếc xe thương vụ.
Mười mấy người đàn ông vứt năm tên côn đồ toàn thân đều là máu tươi, đang hấp hối xuống đất.
Năm tên côn đồ này, chính là mấy tên ban nãy kêu muốn đánh muốn giết Tống Sính Đình.
Lúc này cũng có một người đàn ông ngậm xì gà, mặc áo sơ mi hoa bước xuống từ trên chiếc xe Land Rover, người này chính là Đổng Thiên Bảo.
` Đồng Thiên Bản nhìn đám người côn đồ hấp hối ở trên đất, nhếch mép cười gần: “Mấy người các ngươi đui mù, cũng phải xem Trung Hải là địa bàn của ai. Dám ở trên địa bàn của Đồng Thiên Bảo tôi, giở trò với thiệu phu nhân, các ngươi chán sống rồi đúng không?”
Tống Sính Đình ngạc nhiên nhìn đám côn đồ bị xử lý cực kì thê thảm, run giọng hỏi: “Đổng tiên sinh, chuyện này là như thế nào?”
Đồng Thiên Bảo đá tên tóc vàng gãy chân gấy tay trên mặt đắt: “Chính miệng cậu nói với thiếu phu nhân, chuyện là như thế nào?”
Tên tóc vàng ngắng đầu lên mặt đầy vết máu, yếu ớt nói: “Là Tần Tắn, anh ta cho 5 người chúng tôi mười vạn. Bảo chúng tôi cùng anh ta diễn một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân, nói là muốn giành được thiện cảm từ Tống tiểu thư, từ từ lừa cô lên giường…”
Tống Sính Đình mở to hai mắt, vẻ mặt phẫn nộ quay đầu nhìn Tần Tấn.
Tần Tấn vừa kinh sợ vừa tức giận, anh ta không ngờ rằng năng lực của Trần Ninh ở Trung Hải lại lớn như vậy, vậy mà lại có thể tóm được mấy tên tóc vàng trong khoảng thời gian rất ngắn.
Càng không ngờ tới, tên tóc vàng lại khai tên anh ral Anh ta vẫn mạnh miệng hét lên: “Nói láo, bọn họ đang ngậm máu phun người!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.