*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều người có mặt tại hiện trường vô cùng sửng sốt, hầu hết mọi người đều không biết nguồn góc của sợi dây chuyền ruby nhưng họ rất kinh ngạc khi thấy Vương Đạo Phương tôn kính Trần Ninh đến như vậy. Phải biết rằng Vương Đạo Phương mới được chuyển đến miền nam chỉ hai năm, trước đây ông đã từng ở trong quân đội Bắc Cảnh. Những người đi ra từ quân đội Bắc Cảnh ngoài thực lực mạnh mẽ ra thì còn có một đặc điểm khác đó là đều có sự điên cuồng tương xứng với thực lực của mình! Vương Đạo Phương rất có năng lực nhưng cũng rất kiêu ngạo. Bình thường rất hiếm khi ông đối xử với ai đó một cách tôn trọng và lịch sự như vậy! Lúc này mọi người không khỏi suy đoán thân phận của Trần Ninh. Sốc nhất là Tống Sính Đình và cả nhà Tống Thanh Tùng. Vì họ rất rõ giá trị của chiếc vòng cỗ này và việc Trần Ninh nói rằng Vương Đạo Phương sẽ đích thân trả lại chiếc vòng cổ này lại cho anh. Lúc đó cả nhà Tống Thanh Tùng vẫn chế nhạo đủ mọi cách, cho rằng Trần Ninh là một con cóc huênh hoang, khẩu khí thật lớn. Không ngờ những gì Trần Ninh nói lại trở thành sự thật, Vương Đạo Phương thực sự vô cùng tôn kính dâng hai tay trả lại chiếc vòng ruby đó cho Trần Ninh. Tống Thanh Tùng cảm thấy tim mình không thể chịu đựng được, đập bình bịch dữ dội, huyết áp tăng vọt, suýt chút nữa ngã xuống. Cát Mỹ Lệ cũng run rẩy tự lẫm bẩm một mình: “Không thẻ, không thể, phải có thân thân phận trâu bò như thế nào mới được Vương thiếu tướng coi trọng như vậy?” Ngay cả Tống Sính Đình cũng tràn đầy kinh ngạc trong đáy mắt, cô nhìn Trần Ninh với vẻ mặt nghỉ hoặc, thầm nghĩ: Trần Ninh đã làm như thế nào? Nhưng người trong cuộc là Trần Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, ung dung cầm lấy hộp vòng cổ hồng ngọc mà Vương Đạo Phương đưa lên rồi đưa cho Tống Sính Đình bên cạnh, sau đó cười nói với Vương Đạo Phương: ” Ha ha, làm phiền Vương thiếu tướng rồi.” Sau khi Vương Đạo Phương trả lại sợi dây chuyền hồng ngọc thuộc về Trần Ninh cho anh, ông quay lại nhìn hàng chục tên côn đồ Lục gia đang cầm kiếm katana trên tay rồi lạnh lùng quát: “Các người còn không bỏ vũ khí xuống đầu hàng. Chẳng nhẽ muốn dùng vũ lực trước mặt tôi sao?” Mấy chục kiếm khách này đều muốn hạ vũ khí đầu hàng, nhưng lại sợ bị trừng phạt, nên vô thức nhìn về phía Lục San San. Lúc này Lục San San đang bị mười khẩu súng tiểu liên chĩa vào, đang chuẩn bị ra lệnh cho những người này bỏ vũ khí và đầu hàng. Ỷ Tuy nhiên, Vương Đạo Phương nhìn thấy những tên kiếm khách ở hiện trường này không lập tức từ bỏ vũ khí đầu hàng ngay sau khi ông nói xong thì tức giận: “Xem ra các người thực sự chán sống rồi!” Khi giọng nói giận dữ của Vương Đạo Phương vang lên, hai đội lính vũ trang dày đặc phải có đến hàng trăm người xông vào như bay!
Ngay sau đó, cả một bữa tiệc rượu khổng lồ chỉ còn lại Trần Ninh, Tống Sính Đình, Vương Đạo Phương cùng một nhóm binh lính của ông, cũng như đám người Lục San San. Trần Ninh nhìn Lục San San còn đang đắm chìm trong kinh ngạc không thể lấy lại tinh thần hỏi: “Hiện tại, cô còn muốn tôi quỳ nữa không?” Lục San San lúc này đang bị mười khẩu súng tiểu liên chĩa vào, mà tất cả thủ hạ của cô ta đều đã bị bắt. Nếu là người thường mà gặp tình huống này thì sợ đã tiểu ra rồi. Nhưng Lục San San không hề kinh hãi, từ từ khôi phục lại tỉnh thần. Cô ta liếc nhìn Trần Ninh, dường như là đang nhìn một Trần Ninh khác, lạnh lùng nói: “Trần Ninh, xem ra tôi đánh giá anh hơi thấp.” “Vậy mà anh có thể bảo Vương thiếu tướng bảo vệ mình, thật sự có bản lĩnh.” Cô ta cười lạnh nói: “Lân này tôi gây ra, tôi cũng nhận.” “Nhưng lần này nhiều nhất tôi chỉ bị coi là có ý định giết người. Với địa vị và sức mạnh của Lục gia chúng tôi, tôi chỉ cần tùy tiện dạo quanh nhà tù một vòng rồi sẽ sớm được ra ngoài thôi.” Cô ta vừa nói vừa không nhanh không chậm đi về phía Trần Ninh. Khi đến chỗ Trần Ninh, cô ta ghé sát vào tai Trần Ninh thì thầm như một con rắn độc: “Ngày tháng còn dài. Người cười cuối cùng mới là người cười đẹp nhát.” “Phía Nam là lãnh thổ của Lục gia chúng tôi. Mà cả nhà anh lại đang sống ở phía Nam.” “Không phải lần nào cả nhà anh cũng may mắn như đêm nay, đều nhận được sự che chở của Vương thiếu tướng.” Khi Lục San San nói đến đây, ánh mắt hướng tới Tống Sính Đình bên cạnh Trần Ninh, cười xấu xa: “Vợ anh có bộ dạng không tồi đâu. Nhớ bảo vệ tốt cô ta, nếu không có thể bị bán vào chỗ dơ bắn đấy.” “Tôi còn nhớ là anh có một đứa con gái, dường như cũng là một con bé xinh đẹp, anh cũng phải nhớ trông coi kỹ lưỡng chút…” Lời nói của Lục San San nghe rất nhẹ nhàng nhưng lại đầy vẻ đe dọa, Tống Sính Đình nghe mà cảm thấy lạnh cả người, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức tái nhọt. Bởi vì dựa vào thực lực của Lục gia ở phía Nam, muốn đối phó với gia đình cô thật là quá đơn giản. Đồng thời Tống Sính Đình cũng biết rằng Lục San San đến đây là để làm thật chứ không phải chỉ để đùa vui. Đúng lúc Tếng Sính Đình đang sợ hãi thì Trần Ninh đột nhiên nắm tay cô. Bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của Trần Ninh ngay lập tức mang lại cho cô sự tin tưởng và an toàn vô cùng. Khiến sự lo lắng và sợ hãi của cô giảm đi rất nhiều. Trần Ninh nhìn Lục San San, mặt không cảm xúc lãnh đạm nói: “Lục San San, vốn cô còn có con đường sống, nhưng thật đáng tiếc cô đã phạm phải một tội không thể sống.” Giọng nói của Trần Ninh rất lạnh, thậm chí khiến nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm xuống rất nhiều. Lục San San thậm chí còn nhìn ra sát khí giết người trong mắt Trần Ninh, cô ta kinh ngạc: “Anh nói như vậy là có ý gì? Chẳng qua tôi chỉ tìm một đám người đến dạy dỗ anh một trận. Tôi phạm tội chưa đến mức phải chết, nhiều nhất chỉ là tụ tập người gây rồi, bị bắt giam giữ vài ngày mà thôi.” “Nếu các người muốn động vào tôi thì tốt hơn hết nên nghĩ đến hậu quả. Lục gia chúng tôi sẽ không buông tha cho các người.” Trần Ninh hừ lạnh một tiếng: “Phạm tội chưa đến mức phải chết sao?” “Loại phụ nữ độc ác như cô thì làm sao có chuyện trong sạch, sau lưng không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu trái lương tâm.” “Hôm nay, nếu cô đã muốn tìm chết thì tôi sẽ thành toàn cho cô. Tôi sẽ lôi tất cả những việc xấu cô đã lén lút làm ra xem xem tội của cô có đáng chết hay không?” Trần Ninh nói xong liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Điển Chử. Yêu cầu trong vòng mười phút phải điều tra ra tất cả nhứng bí mật và thông tin phạm tội của Lục San San. Điển Chử nhận được cuộc gọi từ Trần Ninh, lập tức huy động hàng chục bộ phận khẩn trương hành động. Ngoài một số bộ phận quan trọng của cảnh sát, ngay cả an ninh quốc gia, hồng cảnh, các tỗổ chức hacker đều bắt đầu khẩn trương điều tra và truy xuất mọi thông tin về Lục San San. Mười phút sau, Điển Chử chỉnh lý xong bằn chứng tội ác của Lục San San gửi cho Trần Ninh. Trần Ninh đưa điện thoại cho Vương Đạo Phương rồi bảo Vương Đạo Phương đọc từng chuyện một. Vương Đạo Phương vừa xem vừa đọc: “Mười ba năm trước, Lục San San tranh chức hoa khôi của trường với một cô gái tên Quan Tâm, bèn chỉ đạo thủ hạ của cô ta lái xe gây rối đâm chết Quan Tâm.” “Mười năm trước, Lục San San có quan hệ ngoại tình với Giang Tiểu Ba, một tài năng âm nhạc nỗi tiếng. Sau đó, sợ chuyện ngoại tình bị bại lộ, cô ta đã sai người phóng hỏa nhà họ Giang, khiến bảy người nhà họ Giang thiệt mạng…” “Tám năm trước, Lục San San đã hồi lộ thị trưởng Lương Kiếm Phong. Lương Kiếm Phong nhận tiền nhưng không làm theo thỏa thuận nên Lục San San đã sai sát thủ của gia tộc giết cả nhà Lương Kiếm Phong.” Vương Đạo Phương tiếp tục đọc từng tội ác trong quá khứ của Lục San San. Đây là những chuyện rất bí mật, rất nhiều tội ác người nhà Lục San San cũng không hề hay biết, thậm chí đến bản thân cô ta cũng suýt quên rồi. Nhưng những tội ác mà lẽ ra không ai biết này đã được đào lên chỉ bằng một cú điện thoại của Trần Ninh. Điều này phải có bản lĩnh thông thiên một tay với tới trời thế nào mới làm được? Lục San San kinh hãi nhìn Trần Ninh, mỗi khi Vương Đạo Phương đọc lại một trong những tội ác cũ của mình, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại tái đi. Trần Ninh nghe không được nữa, ngắt lời Vương Đạo Phương: “Không cần đọc nữa, những tội danh này đã đủ để giết cô ta mười lần. Vương thiếu tướng ông có thể tự mình biết phải xử lý cô ta thế nào.” Nói xong, Trần Ninh rời đi cùng với Tống Sính Đình. Lúc này Lục San San đã không còn sự hung hăng kiêu ngạo như trước nữa, sắc mặt xám như tro tàn, quỳ sụp xuống trước mặt Vương Đạo Phương cầu xin: “Vương thiếu tướng, xin ông hãy buông tha cho tôi. Lục gia chúng tôi nhất định sẽ báo đáp ngài thật tốt.” Vương Đạo Phương lạnh lùng nói: “Từ lúc cô có ý định giết Trần tiên sinh là cô đã định sắn sẽ phải chết rồi, tôi không dám tha cho cô.” Lục San San trợn to hai mắt, giọng run lên: “Tại sao, rốt cuộc anh ta là ai mà ông lại đi bảo vệ anh ta như vậy? Thậm chí còn không sợ đắc tội Lục gia chúng tôi, đắc tội Đường gia hay sao?” Vương Đạo Phương bình tĩnh nói: “Để cho cô chết được rõ ràng, ngài ấy là ân sư của tôi. Tôi có được thành quả ngày hôm nay là nhờ sự cất nhắc của ngài ấy.” Lục San San không tin, lớn tiếng nói: “Không thể nào, anh ta mới bao nhiêu tuổi? Ông so với anh ta lớn tuổi hơn nhiều. Anh ta làm sao có thể là ân sư của ông, làm sao có thể cất nhắc ông?” Trong mắt Vương Đạo Phương hiện lên vẻ tôn kính: “Tuy còn trẻ nhưng ngài ấy lại là thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ. Nếu năm đó tôi không có vinh dự đi theo ngài ấy và được ngài ấy liên tục cất nhắc thì tôi đã không có được ngày hôm nay.” Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ! Lục San San cảm thấy như thể cô ta đã bị trúng sét, cả người ngây ngốc. Cô ta thất thanh: “Trần Ninh là thiếu soái Bắc Cảnh sao? Không thể, điều này không thẻ…” Vương Đạo Phương nhìn Lục San San đã hoàn toàn thất thần, nên không phí lời với cô ta nữa, trịnh trọng ra lệnh cho thuộc hạ: “Tiễn cô ta lên đường!” Ngay sau đó, chỉ bằng một phát súng, Lục San San đã ngã xuống, kết thúc tội lỗi của mình. Vương Đạo Phương cũng ra lệnh: “Những thuộc hạ còn lại của cô ta đều sẽ bị điều đi lao động cải tạo trong các nhà tù quân SỰ. “Vâng!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]