Thân gầy yếu của Tô Thanh Trúc vẫn còn hơi run rẩy, đôi mắt sưng đỏ vì khóc.
Cô ta không ngờ rằng, lần gặp gỡ đầu tiên với anh sau sáu năm, lại khiến người ta đau lòng đến như vậy.
Hơn nữa, mạng sống của Dâu Tây, cũng chỉ còn lại năm ngày ngắn ngủi.
Không có tủy sống phù hợp, tất cả mọi thứ đều kết thúc.
Khóc đến mức gần như tê dại, Tô Thanh Trúc mới đứng dậy, đi về phía phòng xét nghiệm máu.
Đầu cầu thang bên ngoài phòng kiểm tra, khói thuốc quẩn quanh, đầu lọc thuốc lá vương vãi khắp nơi.
Vũ Hoàng Minh hút hết điếu này đến điếu khác, chân mày nhíu chặt.
Anh không biết, tủy sống của mình có thích hợp hay không, nhưng mà chỉ cần có một tia cơ hội, anh cũng sẽ không từ bỏ.
Dù sao, đó cũng là máu mủ ruột thịt của mình.
“Có thể nói chuyện với em vài câu không?”
Không biết Tô Thanh Trúc đã đến đây từ lúc nào.
Dùng tăm bông ấn lên một bên khuỷu tay, có vẻ như cô ta cũng vừa mới đi xét nghiệm máu.
Nhưng mà lúc này, nhìn sắc mặt cô ta xanh xao, cánh môi tím tái, đôi mắt thì đỏ ửng khó nhìn.
Thân thể mỏng manh, nhìn thấy thật khiến người ta phải thương xót.
Chiếc váy dài màu trắng, càng thêm phần bụi bặm.
“Em muốn nói gì với anh? Hay đúng hơn là, em muốn giải thích với anh điều gì?”
Vũ Hoàng Minh ném điếu thuốc trong tay, hung hăng dẫm nát tàn thuốc.
Động tác này, giống như đang hung hăng phát tiết tất cả bực dọc trong lòng.
Tô Thanh Trúc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-long-quan-tro-lai/205919/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.