🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong chốc lát, một luồng sát khí bộc phát từ ngưỡi Vũ Hoàng Minh.
Ánh mắt lạnh lẽo khiến cho tên trộm nhìn mà đa mồ hôi lại, người này… ánh mắt của người này.
sao lại khủng bố thết “Tao… ta Tên trộm run rầy không nói lên lời.
“Răng rắc Còn chưa đợi gã phản ứng kịp, liền cảm giác cổ tay tê rần, dao nhọn trong tay lập tức rơi trên mặt đất.
Cổ tay của gã bị Vũ Hoàng Minh vặn cho trật khớp.
Cùng lúc đó, cảnh sát cũng tới, không nói hai lời, lập tức còng tay tên trộm lại.
Đội trường cầm đầu tên Vương Vĩ cười tưới nhìn Vũ Hoàng Minh: “Người anh em ra tay không tệ, có luyện võ sao?”
Ông ta cũng cho là lúc nãy Vũ Hoàng Minh sẽ bị thương.
Nhưng mà một chiêu kia của Vũ Hoàng Minh ông ta nhìn ra được, người này tuyệt đối từng luyện võ.
“Luyện vỡ?”
“Không có, chỉ là bản năng thôi.”
‘Vũ Hoàng Minh lắc đầu, vươn tay cầm ba lô hành lý lên.
Lúc này, Tần Nguyệt Nhi cũng lo lắng chạy qua, kiểm tra một lượt.
“Anh Giang, anh không sao chứ?”
Vũ Hoàng Minh buồn cười lắc đầu: “Anh không sao, đi thôi “Cảm ơn chú cảnh sát”
Tần Nguyệt Nhi cúi đầu với Vương Vĩ một cái, sau đó dẫn Vũ Hoàng Minh rời đi.
Vương Vĩ cười cười, ánh mắt đầy hứng thứ nhìn bóng lưng hai người.
Một viên cảnh sát đứng cạnh không nhịn được lầm bầm: “Đội trường, người này nhất định luyện võ, nhìn chiêu thức của anh ta, tuyệt đối là xuất ngũ.”
“Nói nhằm, cậu không cảm thấy khí thế trên người cậu ta ư, tôi đoán, người này tuyệt đối là từng lên chiến trường giết địch, nếu như vừa rồi cậu ta muốn ra tay với tên trộm kia thì tên đó bây giờ đã là người chết rồi.”
Vương Vĩ có thể nhìn ra trong nháy mắt Vũ Hoàng Minh ra tay, chân cũng động.
Ông ta cúi đầu nhìn thoáng qua sàn gạch bị vỡ, trong lòng có chút kinh ngạc.
“Người này, thực lực rất cao.”
Đội viên kia cũng thuận theo ánh mắt của ‘Vương Vĩ nhìn xuống dưới đất xem xét, ập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
“Đây còn là người sao? Một cước này mà đá ra thì làm gì còn mạng mà giữ!”
Vương Ví cười khẽ: “Cậu nghĩ sao vậy?
Người ra chiến trường lập chiến công, có ai có thực lực thấp hơn chúng ta chứ? Tùy tiện chọn ra một người cũng có thể treo chúng ta lên nện cho.
mấy cái, cố gắng lên! Đi thôi nào.”
Đội viên kia ngầng đầu nhìn Vũ Hoàng Minh và Tần Nguyệt Nhi biến mất trong đám người, sau đó lại nhìn xuống sàn gạch bị nứt, khẽ lắc đầu.
“Đúng là khủng khiếp!”
Cùng lúc đó, Vũ Hoàng Minh và Tần Nguyệt Nhi đã ngồi lên xe buýt tới trường đại học Quý Thành.
Hai người vừa lên xe đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Hành khách trên xe đa số đều im lặng không nói, nhưng ánh mắt đều lộ vẻ ghét bỏ.
Dù sao, hai người ăn mặc cũng rất phổ thông.
Cộng thêm vác ba bốn bao hành lý trên người, liền khiến không ít người phản cảm.
Túi hành lý chiếm chỗ, trên xê lại quá chật, khiến cho người ta phải cau mày.
Lúc đến trạm kế tiếp, xuống không ít người nhưng người lên còn đông hơn.
Một quý bà đeo dây chuyển vang, tay cầm túi xách hàng hiệu bước lên xe.
Vừa tiến vào xe, câu đầu tiên chính là: “Ôi trời, bác tài không mỡ điều hòa à? Sao trong xe toàn mùi cá chết thế?”
Lái xe nhướn mày, không nói gì.
Có điều, ánh mắt của mọi người liền đồ dồn về phía Vũ Hoàng Minh và Tần Nguyệt Nhi.
Bời vì, mùi này truyền tới từ trong túi hành lý.
của họ.
Ông nội Nguyệt Nhi đã chuẩn bị cho cô ít tương cá khô, coi như đồ ăn vặt.
Tần Nguyệt Nhi định mang tới ký túc xá chia cho các bạn cùng phòng, nhưng…
“Túi của ai đấy!”
“Thối chết được “Nhét cá chết ð trong à?”
Nói xong, quý bà kia liền đá một cước vào.
túi xách đựng tương cá khô.
Nhưng mà một cước này không đá được bình đá chứa tương cá khô, ngược lại tự làm đau chân chính mình.
“Ai dat”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.