Ánh mắt của Vũ Hoàng Minh có chút hoài nghỉ nhìn Đông Hoàng Hải. “Anh Hoàng Hải, anh thật sự không biết sao?” Đông Hoàng Hải vừa mới nói cho anh biết, thân phận của chú Điên, bao gồm tất cả mọi ngưỡi bên trong, cũng không biết. Dù là Đông Hoàng Hải, bọn người chú Nam Cung hoặc là chú Tư Đồ, cũng không biết lai lịch thực sự của chú Điên. “Tôi sẽ lửa anh sao?” “Nhưng bây giờ xem ra, hiện tại chú Điên hẳn là người ờ bên trong gia tộc của anh, nếu không cũng sẽ không để lại lá thư này cho anh.” Đông Hoàng Hải vỗ vỗ bà vai của Vũ Hoàng Minh. Kỳ thật anh ta có thể hiểu được tâm trạng của Vũ Hoàng Minh, dù sao đã phải trải qua chuyện sống chết mới lấy được hoa Cửu U, hiện tại vậy mà lại không cần dùng đến. “Nên như vậy, nhưng gia tộc của tôi đến cùng là ð chỗ nào?” Vũ Hoàng Minh nhìn về phía Đông Hoàng Hải, hy vọng biết được một chút tin tức từ trong miệng của anh ta. “Hoàng Minh, anh không cần hỏi tôi, tôi sẽ không nói cho anh đâu.” Đông Hoàng Hải áy náy lắc lắc đầu. ‘Vũ Hoàng Minh nhìn anh ta, mỡ miệng nói: “Được rồi, vậy bây giờ các anh chuẩn bị đi chỗ nào?” “Chuẩn bị trở vẻ nhà nhìn một chút, nhiều năm như vậy không trở về, từ trong miệng của người khác nghe được tin tức gia tộc đã xuống dốc rất nghiêm trọng, tôi và Nhị Ngưu và Nguyệt Thường đều muốn trờ về nhìn xem.” Kỳ thật, Đông Hoàng Hải vẫn chưa muốn trờ. về gia tộc. Nhưng đã biết không ít chuyện có liên quan đến gia tộc từ miệng của người khác. Hiện tại gia tộc đang xuống dốc, nếu như không có người chống đỡ nhà họ Đông Hoàng, vậy nhà họ Đông Hoàng của bọn họ sẽ thật sự. xuống dốc. “Về nhà” Vũ Hoàng Minh cười khổ một tiếng, trong ánh mắt có chút bi thương. ‘Vốn cho là mình và Thanh Trúc, còn có Nữu Nữu đã trờ thành một ngôi nhà, nhưng hiện tại, Thanh Trúc và Nữu Nữu đều không thấy. Một ngôi nhà không giống như nhà. “Không có việc gì đâu, anh Hoàng Minh, chị Thanh Trúc và Nữu Nữu chắc chắn đều an toàn.” “Ít nhất, anh sẽ không vì lo lắng cho sự an toàn của bọn họ mà phải ưu sầu nữa.” Mai Nguyệt Thường an ủi một câu. Tô Thanh Trúc và Nữu Nữu đi nhà họ Vũ, chắc chắn có thể đảm bảo sự an toàn. Ít nhất, nhìn khắp Bắc Sơn, còn không có ai có thể mang bọn họ rời khỏi nhà họ Vũ. “Cũng đúng”’ Nghe được câu nói của Mai Nguyệt Thường, trong lòng của Vũ Hoàng Minh cũng bớt đi vài phần lo lắng. “Hoàng Minh, đi thôi, thừa dịp thời gian còn sớm, hẳn là anh cũng phải trờ về, trước tiên nói chuyện sỡ quân đã mất cho những người khác.” “Ừ, đi thôi.” Thời điểm rời khỏi ngôi làng, Vũ Hoàng Minh có chút lưu luyến nhìn thoáng qua. Sau khi rời đi lần này, không biết khi nào, mới có thể quay lại nơi này. Một ngày sau đó, Vũ Hoàng Minh về đến Huế. “Ngài Hoàng Minh, ngài đã trở về rồi.” Trên gương mặt của Sở Thanh Nam tràn đầy. sốt ruột nhìn Vũ Hoàng Minh đang ngồi ð trên ghế sa lon. Khoảng thời gian này, chiến trận của biên giới đang rất nóng, bao gồm cả đại tướng Lưu Chí, Lam Vương, Thần Vương đều đã gọi điện thoại cho Vũ Hoàng Minh. Nhưng mà, mấy ngày qua, điện thoại vẫn luôn trong trạng thái không thể kết nối. Thậm chí, đến cả Sð Quân Kim cũng biến mất. Trong lúc nhất thời, trong lòng của toàn bộ quản lý cấp cao của Bắc Sơn đều bàng hoàng. Tất cả mọi người đều không biết Vũ Hoàng Minh và quân chủ rốt cuộc đã đi đến nơi nào. “Làm sao, đã xảy ra chuyện gì?” Vũ Hoàng Minh nhíu mày, dựa vào nét mặt của anh ta có thể nhìn ra, gần đây dưỡng như đã xảy ra rất nhiều chuyện. “Cửa khẩu phía Nam, quy mô tấn công của đại quân Lôi Châu, các anh em đã sắp không thể chống đỡ được, thiếu chút nữa phải vận dụng đến súng đạn hạng nặng” “Ngoại trừ hai phân đội lớn có sự ủng hộ của quân đoàn Chiến Long chúng ta, thì bao gồm cả quân đoàn của Thần Vương, đều có chút ăn không tiêu, đối vương đưa ra hai vị nhân vật cấp. bậc Thiên Vương.” Trên gương mặt của Sð Thanh Nam tràn đầy mồ hôi lanh, giải thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]