“Trúc nhị, chỗ này giao cho em, dù sao anh cũng không hiểu, anh đi trước đây”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh phất tay với Tô Thanh Trúc, xoay người rồi khỏi phòng làm việc.
Mà ð thành phố Cổ.
Tầng cao nhất tập đoàn Bắc Phong thì phải cám ơn sĩ quan Hồ rồi.”
Vẻ mặt Bắc Khôn lạnh lùng cúp điện thoại.
Anh ta vừa biết được từ miệng của sĩ quan Hồ, cuối cùng đã tra ra thân phận người gọi điện cho anh ta.
Vậy mà chỉ là một người dân bình thường ở thành phố Vân Xuyên!
Một người dân tầm thường, cũng dám uy hiếp anh ta.
Quả thật là không coi anh ta ra gì.
Anh ta suy nghĩ một lúc, lại nhấc điện thoại gọi vào một số.
Mấy giây sau, có người bắt máy.
Giọng điệu của Bắc Khôn cũng cung kính hơn nhiều, chậm rãi nói: “Có nhận đơn không?”
Sau khi ngt đầu kia điện thoại trầm mặc mấy giây, mới chậm rãi lên tiếng: “Thân phận, địa chỉ”
Bắc Khôn chậm rãi nói: “Trương Hải Long, điện thoại là oox…, Vân Xuyên”
“Đợi đã, đề tôi tra.”
Điện thoại không ngắt máy, nhưng lại có thể nghe thấy đầu kia truyền đến âm thanh gõ bàn phím lách cách.
Mấy giây sau, đầu kia truyền đến giọng nói nghỉ ngờ: “Đường đường là cậu chủ tập đoàn Bắc Phong, ngay cà một người dân bình thường cũng không xử lý được?”
Giọng điệu Bắc Khôn ngập ngừng, lời đến bên môi lại nghẹn trờ về.
Cho nên sửa miệng nói: “Tôi lười làm phiền chính mình chạy qua đó một chuyến, bao nhiêu tiền, nói đi!”
“Năm trăm ngàn, tiền đến chúng tôi sẽ phái người đi chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-long-quan-tro-lai/1270977/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.