Bên ngoài bệnh viện.
Hai mắt Tô Thanh Trúc đỏ hồng nhìn chằm chằm vào tờ di chúc mà ông nội mới viết lại, trong lòng chua xót.
Trong tờ di chúc viết rất rõ ràng, hủy bỏ di chúc cũ, tập đoàn Tô thị do Tô Thanh Trúc tiếp quản. Tất cả cổ phần của Tô Văn Điệt được phân chia dưới danh nghĩa của Tô Thanh Trúc. Các thành viên khác trong nhà họ Tô nghe theo mọi sự sắp xếp của Tô Thanh Trúc, nếu như có ai không đồng ý, có thể rút khỏi tập đoàn Tô thị, tìm đường đi mới.
Cuối bản di chúc là chữ ký và dấu vân tay của cụ ông.
“Đây là lựa chọn của ông nội em, ông mong em có thể chăm lo tốt cho tập đoàn Tô Thị. Đừng để tâm huyết cả đời ông gây dựng xôi hỏng bỏng không.”
Vũ Hoàng Minh đứng bên cạnh cô nhẹ giọng an ủi.
Những việc anh có thể làm cũng chỉ có như vậy.
Đến ông Thuận cũng không có cách, vậy thì thật sự là không còn cách nào khác.
Nhưng mà, nếu bản di chúc mới này mà bị mấy người khác trong nhà họ Tô nhìn thấy thì không biết còn dấy lên bao nhiêu chuyện nữa.
Có thể đoán ra được, bọn họ sẽ cho rằng bản di chúc mới này là giả.
Nhưng anh đã ghi hình lại rồi, dù bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý.
“Em biết.”
Tô Thanh Trúc nhào vào lòng Vũ Hoàng Minh, khẽ nức nở.
Vũ Hoàng Minh thở dài một hơi, chỉ có thể vỗ nhẹ lưng cô.
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước, mai lại đến.”
Tô Thanh Trúc gật gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-long-quan-tro-lai/1270850/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.