Thời tiết vào buổi trưa vô cùng oi bức.
Bầu trời cũng u ám.
Đây là khúc dạo đầu cho cơn mưa sắp tới.
“Trong di chúc có ghi rất rõ ràng. Mỗi người trong số ba anh em chúng ta sẽ nhận được 20% cổ phần, bốn chị em bọn họ, mỗi người lấy được 10%.”
Tô Hoài Phong nhìn nội dung trên bản di chúc, nở nụ cười vô cùng vui vẻ.
Chỉ cần có được những cổ phiếu này, ông ta sẽ đổi chủ và bán chúng.
Sắc mặt Tô Cao Cường có chút ảm đạm, còn Tô Trung Đức có chút khó coi.
Tô Thanh Trúc đứng ở một bên, vẻ mặt có chút phức tạp.
Cô quay đầu nhìn Vũ Hoàng Minh, đối phương lập tức cho cô một ánh mắt khích lệ.
Nhận được sự cổ vũ của Vũ Hoàng Minh, Tô Thanh Trúc hít một hơi thật sâu và chậm rãi nói.
“Ba, chú hai, chú ba, chị cả, chị hai, em trai.”
“Có một cách để cứu mạng ông nội.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tô Thanh Trúc.
Sắc mặt Tô Hoài Phong phút chốc thay đổi: “Tô Thanh Trúc, con nói gì ngốc nghếch vậy? Hiện tại bệnh tình của ông nội con như nào con không nhìn thấy sao? Bệnh viện đã nói ông nội chỉ còn sống được hai ngày, còn cứu được gì nữa?”
“Có thể.”
Từ ngữ ngắn gọn, nhưng mạnh mẽ.
“Thanh Trúc, đừng nói mấy chuyện hồ đồ nữa.”
Tô Cao Cường cau mày, tuy rằng ông không tin, nhưng vẫn muốn nghe biện pháp của Tô Thanh Trúc.
“Thanh Trúc, có phương pháp gì thì con nói ra đi, chỉ cần chúng ta có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-long-quan-tro-lai/1270844/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.