Anh đi vào phòng khách nhưng không còn thấy đồ chơi của Dâu Tây nữa, thậm chí khăn tắm cũng không còn.
Trên mặt bàn đặt tấm thẻ ngân hàng mà trước đó anh đưa cho Trịnh Hoài Lâm để cậu ta đi mua xe.
Trên đó có viết một câu: “Em sẽ trả lại anh những thứ mà em nợ anh”
Nhìn thấy câu nói này vẻ mặt Vũ Hoàng Minh tràn đầy sự đắng chát.
Anh cất thẻ ngân hàng rồi đi lên trên lầu.
Anh đẩy cửa phòng của Dâu Tây, bên trong phòng không có thứ gì cả mà chỉ có một cái chăn bông được trải ngay ngắn, đô chơi và quần áo của Dâu Tây đều đã bị đem đi hết.
Mà trong phòng của anh và Tô Thanh Trúc trừ đồ của mình, đồ đạc của cô cũng đã không thấy đâu nữa.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Trịnh Hoài Lâm, bây giờ Trịnh Hoài Lâm là tài xế riêng của Tô Thanh Trúc.
Không có xe ở trước cổng vậy khẳng định là họ đã ngồi xe rời đi.
“Cậu Minh”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Trịnh Hoài Lâm.
“Người đâu rồi?”
Trịnh Hoài Lâm lập tức cười gượng: “Cậu Minh, cô Trúc không cho tôi nói cho anh biết…”
Lúc này sắc mặt Vũ Hoàng Minh sa sầm: “ Cậu nghe lời của ai?”
“Tôi nghe lời cậu Minh, bây giờ cô Trúc đã về nhà họ Tô, họ đang ð…trong một căn phòng rất nhỏ.”
Lúc nghe đến đó Vũ Hoàng Minh cúp điện thoại rời khỏi biệt thự.
Biệt thự nhà họ Mạc.
“Hợp tác vui vẻ.”
Mạc Vĩnh Hùng đứng dậy nắm tay với người đàn ông vạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-long-quan-tro-lai/1270817/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.