“Chờ anh”
Nhưng lúc trông thấy hai chữ này, Vũ Hoàng Minh bật cười.
Đưa tay hất lên, bật lửa vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, rơi vào trong thùng rác bên ngoài mấy mét.
“Về biệt thự”
“Tôi muốn nói hai câu với Dâu Tây.”
Trương Hải Long nặng nề gật đầu: “Vâng.
Nửa tiếng sau, xe việt dã đã dừng ở cửa biệt thự.
Vũ Hoàng Minh xuống xe, đi vào trong sân.
Đẩy cửa ra, đi tới phòng khách, lên lầu nhẹ nhàng mở cửa phòng Dâu Tây ra.
Khoảnh khắc mờ cửa đã nhìn thấy Dâu Tây khóc lóc ngồi trên giường.
Đôi mắt sưng đỏ, sắc mặt hơi tái nhợt.
Thấy cảnh này, trong lòng Vũ Hoàng Minh nhói đau.
“Dâu Tây, con đây là sao?”
Anh tiến lên ôm Dâu Tây vào ngực, đưa tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt Dâu Tây.
“Ba, con rất sợ.”
Vũ Hoàng Minh sờ đầu nhỏ của cô bé, cố gắng nặn ra nụ cười.
“Dâu Tây sợ gì?”
Dâu Tây dúi đầu vào ngực Vũ Hoàng Minh: “Dâu Tây vừa gặp ác mộng, mơ thấy ba không quan tâm con và mẹ, ba đi rồi, không cần Dâu Tây.”
Nói đến đây, Dâu Tây lại không nhịn được mà khóc.
Tiếng khóc còn hơi non nớt quanh quần trong phòng, khiến lòng người nát tan.
Trong lòng Vũ Hoàng Minh đau đớn, cố nén nước mắt vào trong.
“Dâu Tây ngoan, ba không đi, ba sẽ luôn ở bên cạnh Dâu Tây.”
Anh nhẹ nhàng vuốt đầu nhỏ của Dâu Tây, lau sạch nước mắt trên khóe mắt cô bé.
Mấy phút sau, Dâu Tây mới ngừng tiếng khóc lại.
Vũ Hoàng Minh đặt Dâu Tây trên giường, ngồi xổm dưới đất, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-long-quan-tro-lai/1270811/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.