Giọng nói hoảng loạn của Dâu Tây vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ Hoàng Minh.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lưu Thanh Bằng lao đến bên cạnh Tô Thanh Trúc, giơ tay tát vào mặt Tô Thanh Trúc.
“Chát”
Một cái tát vang dội bên tai tất cả mọi người.
Choáng váng, Tô Thanh Trúc ngã ngồi trên mặt đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu đỏ thẫm.
“Uỳnh!”
Vũ Hoàng Minh nổi giận!
Cái tát mà trước kia anh dành cho Tô Thanh Trúc, là vì Dâu Tây mà đánh.
Lại nói, chính bản thân anh cũng chưa làm tròn được trách nhiệm của một người ba.
Là do anh làm không đúng.
Tuy nhiên, Lưu Thanh Bằng lại dám đánh vợ mình!
“LƯU. THANH. BẰNG!”
Vũ Hoàng Minh bế Dâu Tây lên, chạy như bay về phía Tô Thanh Trúc.
Chỉ là…
“Đứng im đói”
Con dao gọt hoa quả vốn đâm xuyên qua cánh tay của Lưu Thanh Bằng, không biết đã bị anh ta rút ra từ khi nào, đang kề trên cổ Tô Thanh Trúc.
“Cậu mà dám nhúc nhích chút nào thì con dao này sẽ cứa vào đấy.”
Gương mặt của Lưu Thanh Bằng tràn đầy sự dữ tợn.
Mà lúc này, rất nhiều khách khứa đã phục hồi lại tinh thần.
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt, trầm mặc không nói gì.
“Vào đi!”
Lưu Thanh Bằng hướng ra phía ngoài cửa, hét 1o.
“Xôn xao!”
Lập tức, mười mấy tay vệ sĩ từ bên ngoài xông vào.
Khi nhìn thấy cảnh này, hai mắt Tô Thanh Trúc đỏ bừng.
Hướng về phía Vũ Hoàng Minh, hét to: “Mặc kệ em, ôm con chạy đi, mau chạy đi!”
Nhìn vợ mình lo lắng, hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-long-quan-tro-lai/1270752/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.