Chương Diễm hồi còn thanh niên thật sự quá tuấn tú, cho dù hắn ta đang lạnh lùng quở trách Phàn Tuệ Tuệ thì cũng rất dễ nhìn.
Khó trách Phàn Tuệ Tuệ chỉ cười nghe Chương Diễm tính sổ với nàng: “Hôm qua ngươi giữ lại hơn hai mươi thôn dân, một nửa người trong đó đều không thể làm việc, lương thực chỉ đủ ăn ba ngày. Hôm nay ngươi nói dẫn người đi săn, kết quả lại nhặt được một tên vô dụng chỉ biết ăn không biết làm về!”
Vân Trinh rụt rè: “Ta cũng có thể săn thú.”
Chương Diễm nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi đã gϊếŧ gà bao giờ chưa? Săn cái gì mà săn! Nhìn ngươi cứ như con thỏ trắng nhỏ, chỉ sợ ra ngoài còn cần người ta chăm sóc! Nhóm lửa giặt quần áo, đào đất đốn củi, ngươi biết làm cái gì?”
Vân Trinh nháy mắt, Phàn Tuệ Tuệ cười hì hì: “Ta sẽ đi săn, mỗi ngày ta đều đi săn, bảo đảm sẽ không để mọi người bị đói.”
Chương Diễm quát: “Đã sắp đến mùa đông rồi! Ngươi có thể săn được đến lúc nào?”
Phàn Tuệ Tuệ cười hì hì, bỗng nhiên có mấy nam tử xông từ bên ngoài vào: “Lão đại lão đại! Dưới núi có một thương đội! Nhìn có vẻ là vận chuyển lương thực! Có cờ hiệu của Chu gia! Chỉ là tương đối nhiều hộ vệ… Nhìn người nào người nấy đều cao to, đếm qua cũng phải hơn chục tên hộ vệ, có chút khó giải quyết.”
Chương Diễm trầm mặc, Phàn Tuệ Tuệ vội vàng nói: “Nhìn đi! Không phải là mối làm ăn đã tới rồi sao? Quy củ cũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-loi-pham-cua-de-vuong/3511158/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.