Hồ thái hậu ngồi trên sạp mềm mại, chân trần đạp lên da hổ, vừa ăn nho vừa xem vu sư khiêu vũ trong phòng.
Hô nay vu sư mặc cực ít, cả người đeo vô số trang sức bạc, trên tay chân còn quấn xích sắt bạc nhỏ kêu lên đinh đang, những sợi dây bạc nhỏ rũ xuống che kín bộ phận quan trọng.
Hắn ta chậm rãi xoay tròn theo tiếng nhạc, tay chân thon dài mà mềm mại. Mỗi một chỗ đều như được điêu khắc từ ngà voi hoàn mỹ nhất, bóng loáng, tinh tế tỉ mỉ. Vòng eo thon nhỏ, mỗi một khớp nối đều có màu hồng, điều này khiến hắn ta có chút sức sống chứ không phải chỉ là một pho tượng ngọc thạch biết khiêu vũ.
Thật sự là bảo vật — xem ra còn có thể nuôi một khoảng thời gian, tạm thời còn chưa cảm thấy chán ghét. Hồ thái hậu vừa thưởng thức, vừa hững hờ vẫy vẫy tay, tiếng nhạc liền ngừng.
Vu sư xoay tròn đến trong lòng bà ta, trên mặt ửng đỏ, thở hổn hển.
Hồ thái hậu cười nói: “Mệt?”
Đôi mắt vu sư long lanh như hồ nước, hắn ta cười nói: “Phục vụ Thái hậu, làm sao dám nói mệt mỏi chứ?”
Hồ thái hậu vuốt ve hắn ta: “Đúng là không biết cha mẹ thế nào mới có thể sinh ra bảo vật như ngươi. Nếu ngươi là nữ nhi, chỉ sợ sẽ khuynh quốc khuynh thành.”
Vu sư cười nói: “Nếu là nữ nhi thì sẽ không được đến bên cạnh Thái hậu.”
Hồ thái hậu bị hắn ta dỗ vui vẻ: “Thôi, ngồi ăn chút nho đi, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-loi-pham-cua-de-vuong/3511146/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.