Lúc Vân Trinh xuất cung đã là ngày hôm sau. Lúc cùng nhau ăn sáng, Cơ Băng Nguyên ăn xong cầm khăn lau tay mới hỏi hắn một câu: “Tiểu Chu phạm phải điều gì kiêng kỵ của ngươi, ngươi mới từ bỏ suy nghĩ hợp tịch?”
Vân Trinh vốn đang uống trà sau bữa ăn, suýt nữa thì phun ra ngoài. Hắn nhìn Cơ Băng Nguyên, vẻ mặt vừa mờ mịt vừa đáng thương: “Hoàng Thượng, chúng ta có thể bỏ qua chuyện này không? Khi đó ta còn nhỏ không hiểu chuyện.” Tối hôm qua ta phục vụ còn chưa đủ à.
Cơ Băng Nguyên chậm rãi lau tay: “Ngươi nói cho trẫm lý do, trẫm sẽ cho qua.”
Vân Trinh sụp đổ mất, biết mình không thừa nhận Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không tin tưởng mình không có suy nghĩ kia. Thế là hắn đáp qua loa: “Hắn ta có một biểu muội, mẫu thân hắn ta muốn nàng ta làm thϊếp sinh con cho hắn ta.” Cũng không tính là oan uổng, chỉ là một đời này dường như không thấy Chu Giáng nhắc lại về biểu muội của hắn ta nữa… Chẳng lẽ ngày đó Cơ Hoài Tố nói thật?
Chu Giáng cũng khôi phục ký ức? Vậy vì sao hắn ta lại không nói một lời? Còn đi trấn thủ biên cương…
Vẻ mặt hắn bỗng có chút buồn bực, Cơ Băng Nguyên nhìn thấy nhưng vẫn tỏ ra bình thường. Y cũng không nhắc lại nữa, chỉ gọi hắn đến tự tay chỉnh lại mũ quan, cười nói: “Xem ra trẫm cưới vị Hoàng hậu này rất đúng, ngày đêm cống hiến sức lực vì trẫm, phải thưởng mới được. Đại Lý Tự đang bận chuyện gì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-loi-pham-cua-de-vuong/3511110/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.