Vân Trinh và Cơ Hoài Tố sóng vai đi vào Lỗ Quốc Công phủ, binh sĩ đứng trang nghiêm hai bên đường, bọn họ đi giữa vào chính đường của Lỗ Quốc Công phủ.
Cơ Hoài Tố thấp giọng cười nói với Vân Trinh: “Ngươi mặc Đại Lý Tự quan phục rất đẹp, sao trên cổ tay lại đeo Phật châu thế kia? Ta nhớ lúc trước ngươi không niệm Phật, ở chỗ ta còn có một chuỗi Phật châu thất bảo, vẫn còn dùng được, ta cho người đưa đến cho ngươi được không?”
Vân Trinh mặt không biểu cảm, hoàn toàn không để ý tới gã.
Cơ Hoài Tố lại vẫn mỉm cười khẽ nói với hắn: “Vân Giang Ninh đã rời Long Tương Doanh, có vẻ thống lĩnh Cao Tín không báo cho Binh bộ, đương nhiên, Binh bộ cũng không dám quản thị vệ trong cung, thế mà ngươi lại thả hổ về rừng thật ư?”
Vân Trinh trầm mặt nói: “Không có hắn ta thì cũng sẽ có người khác. Bắc Tiết có một ấu chủ một Thái hậu, một Nhϊếp Chính Vương, lại thần phục triều ta nhiều năm, sao phải nghĩ đến việc xâm phạm Đại Ung quy mô lớn chứ?”
Cơ Hoài Tố nói: “Ta biết, ngươi cầu ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Vân Trinh thản nhiên nói: “Giang Ninh sẽ thay ta tìm ra đáp án.”
Cơ Hoài Tố nói: “Ngươi tin tưởng hắn ta như thế sao? Không phải tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác.”
Vân Trinh nói: “Cũng không thể nào có chuyện ai cũng đều giống như ngươi, hám lợi đen lòng chứ?”
Cơ Hoài Tố mỉm cười liếc hắn một cái: “Đúng thật, không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-loi-pham-cua-de-vuong/3511099/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.