Cuối cùng Đàm Văn Úy chật vật dỗ dành Đàm Trăn, đáp ứng không bắt Đàm Văn Bảo trở về nữa rồi mới về phòng.
Đàm Văn Bảo nghiến răng nghiến lợi nói với Đàm Trăn: “Không ngờ đích tôn lại không nhớ tình huynh muội, lại ác độc như vậy, ta nhất định phải viết thư cho tổ phụ vạch trần bộ mặt thật của bọn họ!”
Sắc mặt Đàm Trăn tái nhợt, mỏi mệt ngồi ở một bên: “Ca ca còn không thấy rõ sao? Sao đại ca có thể quyết đoán được như vậy, chắc chắn đây là ý của tổ phụ. Ta cố ý vạch trần hắn ta chỉ là để buộc hắn ta nhượng bộ, trong lòng hắn ta hổ thẹn với ta nên mới không thể không nhường bước. Nếu thật sự là hắn ta dám làm ra thì sao phải để ý, cứ việc đuổi ngươi về phủ, đến lúc đó ta chính là thịt trên thớt, chỉ có thể nghe hắn ta bài bố.”
Đàm Văn Bảo gần như là nhảy dựng lên.
Đàm Trăn tái nhợt cười nói: “Chính là như vậy, quý nữ như chúng ta nếu không thể mưu cầu vinh quang lớn cho gia tộc thì chỉ là đồ vô dụng thôi. Chúng ta ở trong đó hưởng thụ vinh hoa phú quý, đương nhiên cũng phải tiếp nhận vận mệnh này. Ca ca cũng không cần kinh ngạc, chỉ có thể cảm thấy may mắn vì bây giờ ta vẫn chưa mất trong trắng, danh dự cũng được bảo vệ, vẫn còn có ích thôi.”
Đàm Văn Bảo chán nản ngồi xuống, Đàm Trăn lạnh lùng nhìn ca ca ruột thị của mình đã mất đi dũng khí phản kháng khi nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-loi-pham-cua-de-vuong/3511089/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.