Đến hừng đông, cuối cùng Vân Trinh đã hết sốt, tỉnh táo lại, liếc mắt liền thấy Cơ Băng Nguyên đang ngồi ở bên giường mình, kêu lên: “Hoàng Thượng!” Vành mắt nóng rực, phải liều mạng mới nhịn được.
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn tủi thân đếu mức vành mắt đỏ ửng mà còn cố gắng chịu đựng, nhưng dù sao đã tỉnh táo, vẻ mặt hồng hào thì yên tâm hơn rất nhiều, vừa nắm tay hắn bắt mạch vừa nói: “Sao rồi? Có đau ở đâu không?”
Vân Trinh lắc đầu: “Không có.” Trong lòng hắn vô cùng đắng chát: “Niết Bàn châu không còn rồi.”
Cơ Băng Nguyên: “Có sao đâu, mất thì mất, sớm biết hạt châu kia cổ quái như vậy thì đã không cho ngươi, làm trẫm giật cả mình.”
Trong lòng Vân Trinh chua xót: “Sớm biết nó không thuộc về ta, thì nên để lại cho bệ hạ, ta sai rồi, hẳn phải để ngài đeo ở trên người.”
Cơ Băng Nguyên: …
“Ý ngươi là để trẫm đeo một hạt châu có thể bốc cháy bất cứ lúc nàp ở trên người?” Y không nhịn được đùa hắn.
Vân Trinh lại mở to hai mắt, vô cùng chân thành nói: “Hạt châu này rất kì lạ! Có lẽ là nó không thuộc về ta… Bệ hạ là người được trời phù hộ, Chân Long chi tử, thiên mệnh sở quy, nếu đeo nó tất nhiên sẽ không có chuyện gì!”
Cơ Băng Nguyên không biết nên khóc hay cười, sờ tóc của hắn, đuôi tóc đã bị đốt cháy khô: “Được rồi, nói cứ như thật vậy, đừng hối tiếc về chuyện đã xảy ra, về sau trẫm sẽ tìm cái tốt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-loi-pham-cua-de-vuong/3511052/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.