Nhóc con này thực kiêu ngạo, từ đâu đến chân đều tỏa ra khí thế ngạo nghễ, mặc dù đang mặc áo tù. Nguyên Chiến Dã cảm thấy Trương Gia Dương thích hợp mặc đồng phục học sinh hơn, anh nhớ gần nhà anh có trường nọ đồng phục đẹp nha, tây trang màu xanh đen, áo sơ mi trắng kèm áo khoác ngoài cộng thêm cà-vạt đỏ-
“Ê! Nghĩ đi đâu thế? Vẻ mặt đáng khinh mà nhìn ta?” Trương Gia Dương hơi nhướn mày, châm chọc nhìn anh.
Nguyên Chiến Dã nhíu mày, môi mấp máy, cuối cũng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi, năm nay cậu hai mươi chưa?”
“Gì?” Câu này không phải của Trương Gia Dương mà là của Chu Chính.
Anh vốn muốn hỏi nhóc con mười tám chưa thế, nhưng nghĩ lại đã vào tù thì hẳn phải hơn rồi, hơn nữa còn làm trùm xã hội đen, cho nên đổi mười tám thành hai mưoi.
Sắc mặt Trương Gia Dương liền thay đổi, nếu vừa rồi trong mắt anh hắn là “thiếu niên rạng ngời” thì hiện tại chính là “thanh niên hung ác”.
“Ngươi đang cười nhạo ta?” Trương Gia Dương hơi nheo mắt lại đánh giá anh.
“Tôi chỉ hỏi chút thôi, không muốn trả lời cũng không sao. Với lại-” Anh dừng một chút lại nói tiếp, “Tôi không biết là có gì buồn cười nhỉ.”
Anh vừa nói xong, Trương Gia Dương lại nở nụ cười, hắn lấy điếu thuốc trên miệng xuống nhìn nhìn anh, “Đúng là không có gì đáng cười thật, quay sang hỏi thằng sau lưng ngươi xem ta đây nhìn không tới hai mươi nhưng đã giết qua bao nhiêu người thì biết.”
Nguyên Chiến Dã không quay đầu lại, “Chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-lat-chi-hoa/97775/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.