“Được rồi, đi thôi, đi thôi, tất cả đi theo ta. Các ngươi nghe thấy A Lãng Đằng nói rồi đó. Ở đây chỉ cần ngươi có thể sống sót, sáng chiều hàng ngày đều sẽ phát cơm. Ở chỗ chúng ta năm người làm một đội. Bốn người dùng thương mâu, một người dùng nỏ, đêm trước khai chiến mới phát cho các ngươi. . . . . .” Đại binh mang theo bảy người đi ra ngoài, tiếng nói càng lúc càng xa.
Quái vật nhìn cậu một cái, chỉ vào cái chăn lông rách nhất cậu từng thấy, nói: “Tự đi tìm chỗ đi.”
Sau khi trời tối, nhiệt độ không khí giảm mạnh. Cậu hơi chần chờ, cuối cùng vẫn rúc vào góc, dùng cái chăn rách quấn lấy mình. Cậu lặng lẽ đưa tay để lên ngực, nắm chặt cọc gỗ sắc nhọn vừa mới lén giấu trong quần áo, sau đó chờ chuyện kia xảy ra.
Nhưng quái vật lại không để ý tới cậu, không đến làm xằng bậy với cậu, cũng không làm bất cứ chuyện gì. Tên kia chỉ đi đến bên tấm chăn lông gần đống lửa nhất, cầm một cái khăn vừa hôi vừa cũ, ôm đại đao nằm xuống.
Gió ở bên ngoài lều thổi ào ào, ánh lửa trong lò đất bập bùng.
Cậu thỉnh thoảng nghe được tiếng có người đi qua ngoài lều, nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người phía xa. Cậu nhìn chằm chằm con quái vật dường như đã ngủ say kia, cậu không biết qua bao lâu, nhưng tên kia từ đầu tới cuối không hề xoay người lấy một lần.
Con quái vật đó nhất định còn thức, còn thức.
Cậu biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-lang/2182499/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.