Ở khu vực 46, người của đội quân tiên phong đang liên tục tụ tập về hướng này, bọn họ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng chạy đến đây.
Lúc này rất nhiều người đang tập trung ở nơi tín hiệu của Lê Văn Vân biến mất, bọn họ không liều lĩnh lao vào như Lữ Dương mà dự định đợi phần lớn mọi người đến đủ mới từ từ đi vào.
Bọn họ tin rằng Lê Văn Vân có thể kéo dài thời gian.
Nếu như vào riêng lẻ có thể sẽ bị hạ gục từng người một.
Lúc này đã có hơn ba mươi người tập trung ở ngoài, Trần Tiêu và Cố Bạch, Doãn Nhu và Trương Vãn Hà cũng đã tới đây.
Ngoài ra tất cả thành viên của đội Phó Vũ đều đã có mặt.
Vì Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết phải sắp xếp cho những người bị thương và hai đứa trẻ nên đến khá muộn.
“Tranh thủ thời gian đi cứu trợ đi, mấy người còn đợi ở đây làm gì thế hả!” Cố Bạch vừa đến đã nhanh chóng nói: “Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, tôi nghĩ chúng ta cần phải đến hẻm núi giúp trước.”
Phó Vũ nhíu mày nói: “Bây giờ chúng ta mới có hơn ba mươi người, nếu như đối phương có mai phục thì mấy người chúng ta vào chẳng khác gì đi chịu chết cả! Tôi đề nghị đợi thêm một lát nữa, đợi có nhiều người hơn thì vào sau!”
“Mẹ nó, đợi mấy người đến thì có khi đại ca của chúng tôi đã chết trong đấy rồi.” Cố Bạch mắng một câu.
Sau khi Trần Tiêu đến nơi, anh ta liếc nhìn tất cả mọi người, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-lang-o-re/283788/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.