Dứt lời, khí thế trên người Lê Văn Vân nhất thời tăng vọt.
Khóe miệng của tiến sĩ T khẽ run lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chẳng phải quy tắc của Người Gác Đêm các cậu là không được xuống tay ở nơi đông người à?"
“Tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa.” Lê Văn Vân liếm môi đáp.
“Nếu cậu xuống tay với tôi, e rằng tòa nhà này sẽ bị đổ sụp, cậu có chắc là mình muốn làm như thế không?” Tiến sĩ T cười híp mắt hỏi.
Dứt lời, khí thế trên người Lê Văn Vân từ từ giảm xuống, khẽ bĩu môi nói: "Ông vào nhà đi!"
Tiến sĩ T khẽ cười, chẳng hề lo lắng mà sải bước vào nhà của Lê Văn Vân, sau khi ngồi xuống sofa thì bắt đầu quan sát Lê Văn Vân.
“Ông có chuyện gì thì mau nói thẳng ra đi, đừng ngồi đây chơi trò thần bí đó với tôi, tôi không mắc bẫy đâu.” Lê Văn Vân xua tay nói.
Tiến sĩ T khẽ cười nói: “Thật ra tôi đến đây là muốn nói cho cậu biết, cậu chỉ còn vài ngày nữa thôi."
“Tôi biết rồi, không cần ông phải nhắc nhở tôi. Tôi rất tò mò, rốt cuộc thái độ của ông là gì? Ông không giống như Hồng Nguyệt, cũng không giống người của Viễn Hàng, thậm chí có đôi lúc còn muốn giúp đỡ Người Gác Đêm." Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc lập trường của ông là gì?"
"Lập trường của tôi rất đơn giản, đó chính là người ngoài cuộc, tôi sẽ không tham gia vào trong đó, mà tôi chỉ đang làm một cuộc thí nghiệm tự nhiên." Tiến sĩ T mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-lang-o-re/283770/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.