Trong sân nhỏ phía sau Tứ Hợp Lâu, Từ đại sư nhận lấy lá thư trong tay Lê Văn Vân, rồi mở ra xem. Sau khi đọc bức thư, Từ đại sư nhất thời cau mày, nhanh chóng hiện lên vẻ mặt không dám tin. “Sao thế?” Lê Văn Vân hỏi: “Tất nhiên, nếu ông không tiện nói ra thì không cần phải nói cho tôi biết đâu.” Là thứ của Minh Sùng thần bí nhất ở khu Tội Ác, thật ra Lê Văn Vân cảm thấy khó hiểu tại sao Minh Sùng lại đưa bức thư này cho mình? Rõ ràng anh ta có thể liên lạc với bên ngoài thông qua Hodges, nhưng anh ta vẫn chọn viết một bức thư, rồi nhờ mình đích thân giao cho Từ đại sư, điều này đã chứng tỏ, chắc chắn trong bức thư có điều bí mật gì đấy. Vì thế, Lê Văn Vân mới cảm thấy nó không tiện để nói ra. Từ đại sư khẽ cười nói: "Thật ra cũng không có gì không tiện nói. Lúc trước sư đệ nói phải quay về rồi, rõ ràng là quay về khu Tội Ác, hơn nữa cậu còn mang bức thư này ra, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ trong khoảng thời gian cậu biến mất, đã tới khu Tội Ác một chuyến đúng không?" Lê Văn Vân ngạc nhiên nhìn Từ đại sư, rồi chợt vỡ lẽ. Minh Sùng đến từ khu Tội Ác, hơn nữa lúc mười mấy tuổi đã có địa vị khá cao. Anh ta làm sư đệ của Từ đại sư, bây giờ nghĩ lại, giữa Từ đại sư và khu Tội Ác cũng có mối quan hệ rất sâu sắc, thậm chí ông ta còn hiểu rõ khu Tội Ác hơn cả Lê Văn Vân. Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừm, trước đây tôi có tới đó để giải quyết một số việc." "Sư đệ của tôi nói cho tôi biết, có lẽ chiến tranh sẽ nổ ra, mấy thành phố bình thường này cũng sẽ bị liên lụy. Cậu ấy bảo tôi nếu không còn cách nào khác thì hãy dẫn người thân bên cạnh quay về thành phố đó." Từ đại sư nói: "Thật ra chỉ là mấy câu vô bổ mà thôi, chủ yếu là lo lắng cho tôi." Lê Văn Vân nhìn kỹ Từ đại sư, rõ ràng Từ đại sư không nói rõ chân tướng, bởi vì nếu chỉ có như vậy, ông ta sẽ không nhíu chặt mày như thế. Tất nhiên, đây là chuyện giữa bọn họ. Nếu Từ đại sư đã nói như vậy rồi, rõ ràng ông ta không muốn nói nhiều, tất nhiên Lê Văn Vân cũng sẽ lựa chọn không hỏi gì thêm. Anh gật đầu nói: "Được, coi như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ này. Vậy tôi đi ăn trước nhé!" Từ đại sư há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ gật đầu nói: "Được, vậy cậu đi dùng bữa đi, chừng nào cậu rời đi thì nói với Tần Hoa một tiếng, tôi sẽ bảo Tần Hoa đi lấy chút đồ cho cậu." Lê Văn Vân gật đầu. Anh quay về Tứ Hợp Lâu, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, anh đã đi đến một phòng bao ở tầng sáu, Nhan Như Tuyết đang ngồi ở bên trong. Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, cô ta cười như không cười nhìn Lê Văn Vân nói: "Không hổ danh là Người Gác Đêm số không, không ngờ anh lại có thể tùy ý bước vào tầng sáu của Tứ Hợp Viện. Anh chính là người đầu tiên mà tôi biết đấy. Lúc trước ông nội tôi muốn lên tầng sáu dùng bữa, suýt chút nữa đã bị ngài Minh đuổi ra ngoài." Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Thật ra tôi có một chuyện chưa nói với cô, đó chính là bây giờ tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa, cũng không phải là Người Gác Đêm số không." Nhan Như Tuyết sửng sốt: "Ý anh là sao? Chẳng lẽ những tin đồn kia là thật?" “Tin đồn gì vậy?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi. Có lẽ là chuyện anh rời khỏi Người Gác Đêm và nội bộ của Người Gác Đêm, dù gì chuyện này cũng gây ra chút chấn động, lẽ ra Người Gác Đêm không nên lan truyền ra bên ngoài mới đúng. Về phương diện này không nên có bất kỳ vấn đề gì, mỗi Người Gác Đêm đều phải giữ kín miệng. "Mấy tin đồn trong thế giới ngầm nói rằng Người Gác Đêm đã ban bố Huyết Sắc Lệnh với anh." Nhan Như Tuyết nói. Lê Văn Vân cau mày, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, nếu có người tiết lộ chuyện này, chắc chắn người đó có mối quan hệ nhất định với Demps. Dù gì Lê Văn Vân cũng có rất nhiều kẻ thù ở thế giới ngầm, vì thế việc Demps tiết lộ tin tức này ra bên ngoài, để người trong thế giới ngầm đối phó Lê Văn Vân, giúp ông ta đạt được mục đích mượn dao giết người, cũng là chuyện rất thường tình. Tất nhiên, trong toàn bộ thế giới ngầm, không ai dám đối phó với Lê Văn Vân. "Quả thật lúc trước bọn họ đã ban bố Huyết Sắc Lệnh với tôi, nhưng bây giờ đã không còn nữa. Chỉ vì một số lý do linh tinh khác, nên bây giờ tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa." Lê Văn Vân cười nói. Nhan Như Tuyết gật đầu nói: "Vậy thì tốt, nếu anh là Người Gác Đêm, đến lúc đó sẽ phải bảo vệ rất nhiều người, đúng lúc bây giờ anh chỉ cần bảo vệ một mình tôi, tất nhiên còn có người nhà của anh, nếu anh muốn thì tôi gả vào nhà của anh cũng được. " Dứt lời, mặt cô ta nhất thời đỏ bừng. Lê Văn Vân sờ mũi nói: "Là thế này, tôi có một anh họ khá tốt, mặc dù không có nhiều tiền, nhưng cô cũng đâu phải là phụ nữ thiếu tiền, không bằng tôi tác hợp cho hai người nhé?" “Xì!” Nhan Như Tuyết xì một tiếng. Đúng lúc này, các món ăn bắt đầu được mang lên. Lê Văn Vân cắn một miếng, không nhịn được khẽ nhắm mắt lại. Lúc ở khu Tội Ác, thật ra đồ ăn của bọn họ vẫn khá ngon, tài nấu nướng của Phạm Nhược Tuyết cũng khá tốt, nhưng nếu so với Từ đại sư và đầu bếp ở Tứ Hợp Lâu thì vẫn còn kém xa. Đã lâu lắm rồi Lê Văn Vân không được thưởng thức món ngon như vậy, anh chỉ cảm thấy nụ vị giác của mình đang run rẩy. Kể cả Nhan Như Tuyết cũng hơi sáng mắt, hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Lê Văn Vân dò hỏi: "Đúng rồi, cô đã có tin tức về mảnh xương rồng khác chưa?" Nhan Như Tuyết gật đầu nói: "Ừm, tôi vẫn luôn huy động người của mình đi tìm kiếm giúp anh. Anh cứ yên tâm, khi nào chúng tôi tìm thấy, sẽ giành lấy nó bằng phương thức đứng đắn." Dứt lời, cô ta lại dò hỏi: "Lần này anh định ở lại Yên Kinh bao lâu?" "Chắc tầm hai mươi ngày, có lẽ ngắn hơn một chút." Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Tôi cũng không thể nói cụ thể được, nói tóm lại khi nào tôi rời đi sẽ dẫn cô theo, nên cô cứ yên tâm đi, cô có đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng đâu phải hạng người vô trách nhiệm kia." Khoảng thời gian tiếp theo là để anh nâng cao bản thân. Anh định ở lại bên này, để cùng Nhan Như Tuyết tìm kiếm nhiều xương rồng hơn. Mặc dù bây giờ anh đã nâng cao một cách chậm rãi, nhưng đây cũng là cách nâng cao bản thân nhanh nhất mà anh biết. Nhan Như Tuyết khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Tôi vẫn tin vào nhân phẩm của anh." Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, một lúc sau, Lê Văn Vân gọi nhân viên phục vụ tới, bảo anh ta đi thông báo với Tần Hoa rằng anh sắp rời đi. Một lúc sau, Tần Hoa chạy tới, tay cầm một chiếc hộp nhỏ nói: "Đây là món quà mà thầy bảo tôi đưa cho anh, thầy ấy bảo nếu sau này anh gặp nguy hiểm thì hãy ấn vào cái này, nó có thể cứu anh một mạng." Lê Văn Vân sửng sốt, quan sát chiếc hộp kỳ quái này, cũng không để tâm đến chuyện này cho lắm. Mặc dù Từ đại sư đến từ khu Tội Ác, nhưng rất rõ ràng ông ta chỉ là một người bình thường mà thôi, ông ta sống trong thành phố này cũng không được suôn sẻ như vậy, thậm chí trước đây vì cạnh tranh kinh doanh mà suýt bị nhà họ Lâm ở Giang Thành chặt mất cánh tay. Nói cách khác, ông ta chỉ là một người bình thường mà thôi. Nhưng vì phép lịch sự, anh vẫn nhận lấy nó nói: "Ông hãy chuyển lời cảm ơn đến Từ đại sư." Tần Hoa gật đầu đáp: "Để tôi tiễn anh ra ngoài."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]