Ông ta bảo hắn dẫn một người ra ngoài ư? Chuyện này chẳng có gì khó khăn đối với Lê Văn Vân, lần này anh vốn định dẫn thẳng mấy nghìn người ra ngoài, nên thêm hay bớt một người đều không thành vấn đề. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là nghe hàm ý của lão già này, hình như không định ra ngoài cùng mình. “Ông không định ra ngoài cùng chúng tôi à?” Lê Văn Vân hỏi. “Ha ha.” Lão già bịp bợp cười nói: “Ngoại trừ người sinh ra ở thành phố này thì mấy người khác đến đây đều vì đủ loại lý do. Tôi không muốn ra ngoài, cũng không dám đi ra ngoài, kể cả Doãn Nhu.". Truyện Mỹ Thực "Cậu đừng tin rằng Doãn Nhu sẽ theo cậu ra ngoài một cách đơn giản như vậy. Tôi biết với thân phận là Người Gác Đêm của cậu, nếu bà ta muốn đi ra ngoài, chắc chắn cậu sẽ có điều kiện để ràng buộc, nhưng Lê Văn Vân à, bà ta là siêu cấp, nên không dễ ràng buộc như vậy." Lê Văn Vân sờ mũi nói: "Tôi tự có chừng mực." "Ừm, cậu tự có chừng mực là được, tôi cũng không nói nhiều về vấn đề này nữa. Cậu có đồng ý dẫn Chỉ Nhu ra ngoài không? Nếu cậu đồng ý cưới con bé thì quá tốt rồi, bằng không, hy vọng cậu dẫn con bé ra ngoài, sắp xếp một công việc hay cho con bé đi học đều được."Ông ta xoa đầu Triệu Chỉ Nhu nói: "Con bé chỉ mới mười bảy tuổi, theo lý mà nói nên quen biết với cô bạn thân, đến trường để trải nghiệm cuộc sống đại học, chứ không phải ở bên cạnh lão già nát rượu như tôi." “Ông nội!” Triệu Chỉ Nhu mếu miệng nói: “Muốn đi thì chúng ta cùng đi, nếu ông không muốn rời đi thì cháu cũng không đi.” Lão già nhìn Triệu Chỉ Nhu nói: "Chỉ Nhu, cháu hãy nghe lời ông nội, sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau, thành phố này sẽ không che giấu quá lâu, lúc chiến tranh thật sự nổ ra, thế giới này sẽ không còn nơi nào có thể yên bình. Ông chỉ muốn cháu ra ngoài để cảm nhận cuộc sống bình yên ở bên ngoài trước thôi." Triệu Chỉ Nhu im lặng, mếu miệng, nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Anh có đồng ý lấy em không?" “Em gái à, cô vẫn đang là trẻ vị thành niên đấy.” Lê Văn Vân cạn lời: “Tôi có thể dẫn cô ấy đi, nhưng cưới cô ấy thì thôi đi, cô ấy vẫn còn quá nhỏ.” “Được, vậy thì cậu hãy dẫn con bé ra ngoài, rồi sắp xếp cho con bé đi xem mắt, tìm một người con trai có điều kiện và nhân phẩm tốt một chút.” Lão già nói tiếp. “Cô ấy chỉ mới mười bảy tuổi, mà ông nôn nóng làm gì?” Lê Văn Vân đen mặt. Rồi anh đổi chủ đề hỏi: "Ông nói tin tức mà tôi rất muốn biết là sao? Là tin tức liên quan đến Demps à?" “Về Demps… Quả thật tôi có thể nói cho cậu biết một tin tức.” Lão già nói: “Demps còn lớn hơn Trác Nhất Minh một thời đại. Ông ta đã sống rất lâu rồi. Bây giờ ông ta có bí mật trường sinh của mình, chắc cậu cũng biết nó có liên quan đến Hồng Nguyệt đúng không? Nhưng tôi muốn nói cậu biết, chưa chắc xếp hạng trên Thiên bảng là sự thật." “Hả?” Lê Văn Vân nhìn về phía ông ta. "Thiên bảng, Địa bảng vốn do Hodges sắp xếp, tên này sắp xếp bảng xếp hạng như vậy là có tư lợi. Tất nhiên, quả thật bản thân Hodges rất mạnh, nhưng ông ta chưa từng động thủ với Hodges, nên khó mà nói trước hai người bọn họ ai mạnh hơn ai." Lão già lừa gạt nói: "Bọn họ đều đã đạt tới trình độ đó, bây giờ cậu cũng đã đạt tới, nên cậu đừng khinh địch khi đối mặt với Hodges." Lê Văn Vân gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tin tức này là tặng cho tôi, vậy còn tin tức khác là gì?" "Một tin tức khác cũng liên quan đến xếp hạng trên Thiên bảng. Hodges sắp xếp bảng xếp hạng này, nhưng có một số người, ông ta không dám đưa vào đó." Lão già nói: "Ví dụ như tôi không có trong bảng xếp hạng đó, rồi Minh Sùng, ông ta cũng không dám đưa vào và tiến sĩ T cũng thế." Nói đến đây, ông ta khẽ cười nói: "Cậu từng là Người Gác Đêm Số Không, chắc cũng nghe qua về người này rồi đúng không?" Lê Văn Vân hít sâu một hơi nói: "Chẳng phải người này... đã chết rồi à? Thi thể của ông ta đang ở..." “Thi thể ư?” Lão già bĩu môi nói: “Trên thế giới này, có rất ít người biết được tin tức này.” Dứt lời, ông ta liếc nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Cậu biết lão phu là ai không?" Lê Văn Vân đen mặt nói: "Ông chính là tiến sĩ T kia à? Tôi nhớ ông ta là người nước ngoài." “Không phải đâu.” Lão ho khan nói: “Nhưng lúc đó phòng thí nghiệm của ông ta ở chỗ của chúng tôi, rồi tôi được Người Gác Đêm mời về làm vệ sĩ cho ông ta. Lúc trước, tôi đã tận mắt chứng kiến ông ta rời đi, có lẽ cái gọi là thi thể kia là do ông ta để lại, Người Gác Đêm cũng dễ báo cáo kết quả." Dứt lời, ông ta liếm môi nói: "Giản Hưng, cậu có biết không? Bây giờ cậu ta đang làm việc cho người này." Lê Văn Vân hít ngụm khí lạnh. Tin tức này thật sự như một quả bom. Tiến sĩ T là một thiên tài, cũng có thể gọi là quỷ tài, từng là nhà khoa học của Người Gác Đêm, người đời sau còn gọi ông ta là nhà khoa học điên rồ. Bây giờ rất nhiều thứ trong Người Gác Đêm, kể cả dao tiêu chuẩn và đồ chiến đấu hiện nay của Người Gác Đêm, đều do ông ta phát minh ra. Đồ chiến đấu của Người Gác Đêm có thể phát huy chân khí trong cơ thể lên mức tối đa, còn dao tiêu chuẩn càng là mấu chốt trong mấu chốt. Sau đó, người này đã làm một chuyện cực kỳ đáng sợ, còn cụ thể là chuyện gì thì trên tư liệu của ông ta không có giải thích cặn kẽ. Đó đã là chuyện từ bốn năm mươi năm về trước rồi, lúc đó, Trác Nhất Minh buộc phải đích thân ra tay, dứt khoát giết chết ông ta. Rồi tuyên bố ra bên ngoài rằng ông ta đã chết. "Ông ta đang ở đâu? Làm gì?" Lê Văn Vân hỏi. “Chuyện này thì tôi không biết.” Lão già nhún vai nói: “Có lẽ trên thế giới này cũng không có ai biết, kể cả Giản Hưng.” “Do đó Giản Hưng đã bị ông ta mê hoặc, nên mới phản bội Người Gác Đêm sao?” Lê Văn Vân híp mắt lại hỏi. "Giản Hưng nhiều lần muốn nói chuyện với tôi, xem ra vị tiến sĩ T kia cũng đang để mắt đến tôi." Lê Văn Vân sờ cằm mình, nghi ngờ nói. “Có lẽ là vậy!” Lão già cười hì hì nói: “Hơn nữa tôi muốn nhắc nhở cậu, nhà khoa học điên rồ này không chỉ lợi hại trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, mà còn là một thiên tài toàn diện, kể cả con đường võ đạo. Thậm chí tôi đã từng cảm thấy ông ta còn mạnh hơn cả Trác Nhất Minh, nhưng lúc đó Trác Nhất Minh chém một đao, tôi lại cảm thấy không mạnh như vậy." “Cũng chính vì chuyện đó mà tôi bị đày đến thành phố này mấy chục năm rồi.” Lão già thở dài. Lê Văn Vân thắc mắc: "Nói cách khác, Triệu Chỉ Nhu được sinh ra ở thành phố này? Vậy bố mẹ của cô ấy đâu?" “Bố mẹ của con bé à?” Lão già cười tự giễu: “Tôi không biết hắn chết ở nơi nào.” "Nói tóm lại, đó là toàn bộ những gì tôi muốn nói. Cậu hãy giữ kín tin tức này ở trong lòng đi, ít nhất là bây giờ, tiến sĩ T kia gần như đã yên tĩnh rồi." Lão già nói: "Bây giờ người của Giản Hưng và Demps đã trộn lẫn vào nhau rồi, nên tôi lo Demps và ông ta cũng đứng về phía nhau, đến lúc đó cậu đi tìm Demps lại có thêm sự xuất hiện của ông ta sẽ rất rắc rối." Lê Văn Vân từ từ thở ra nói: "Quả thật tin tức này rất quan trọng đối với tôi, cảm ơn ông." Lão già xua tay, rồi nằm xuống ghế nói: "Khi nào cậu đi thì nói cho tôi biết." “Được!” Lê Văn Vân gật đầu. Anh đứng dậy, quay về nhà của Lại Tuấn. Hơn một tiếng sau, ở tầng một nhà Lại Tuấn đã bày ra một bàn thức ăn, mùi thơm ngào ngạt. “Ui chao, thật là trùng hợp, mọi người đang dùng bữa à?” Ở cửa, Đao Ba ở trần, vẻ mặt hưng phấn đi vào nói: “Chúng ta ăn chung đi!” Trong tay anh ta còn cầm một chai rượu vang nói: "Tôi đã lấy nó từ trong trang viên của Lục Khiêm. Mẹ kiếp, bên trong vẫn còn khá nhiều đồ tốt." “Anh mau đi tắm đi!” Hoàng Thi Kỳ thấy bộ dạng này của anh ta thì lên tiếng: “Còn nữa anh hãy mặc áo vào đi, anh không thấy buồn nôn à?” Đao Ba lúng túng gãi đầu, dứt khoát đi về phía phòng bếp, sau khi tắm xong thì mặc quần áo vào, mới ngồi xuống bàn. “Mọi chuyện đã giải quyết xong hết chưa?” Lê Văn Vân hỏi. Đao Ba gật đầu nói: "Ừm, người nhà của mấy người ở khu Bắc kia đều đã tìm thấy rồi. Còn bên Lục Khiêm thì có người đầu hàng, có người rời đi, trận chiến này chỉ chết có mấy người này. Bây giờ dưới trướng có khoảng ba nghìn tám trăm người, đa số đều từ trung cấp trở lên, sơ cấp chiếm tỷ lệ rất ít."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]