Chương trước
Chương sau
“Bọn họ đưa người đi rồi?" Lâm Chí Viễn ngạc nhiên nói: "Vậy sao dáng vẻ cậu lại hốt hoảng thế này."
“Không chỉ đưa người đi không đâu." Tam Tử nghiến chặt răng nói: "Ngài cũng biết đấy, tôi có một người bạn chơi từ thuở nhỏ thuộc tiêu chuẩn cao cấp, cậu ta là thuộc hạ của Phất Lai, cậu ta..."
Nói tới đây, Tam Tử nhịn không được mà nuốt nước miếng cái ực, miệng cũng bắt đầu nói lắp.
“Rốt cuộc thì cậu ta bị cái quái gì? Anh nói thẳng ra cho tôi nghe!" Lâm Khả Hân sốt ruột đến mức không chịu nhịn nổi nữa rồi.
“Cậu ta nói... Có một số chuyện không thể tiết lộ ra ngoài được. Nhưng cậu ta có nói với tôi, người trói và bắt vợ chồng nhà kia chính là Nato-con trai Phất Lai. Mà vừa nãy Phất Lai cũng đã tới đó, Nato... Bị giết ngay trước mắt Phất Lai!" Tam Tử nói.
“Cái gì!” Bố con Lâm Chí Viễn và Lâm Khả Hân lập tức dại ra, ngay sau đó, cả hai người ngã ngồi trên mặt đất, khiếp sợ nhìn về phía Tam Tử nói: "Sao có thể thế được, anh lừa người!"
“Người bạn thuở bé kia của tôi chẳng có lý do gì để gạt tôi hết. Cậu ta còn kêu tôi không được phép nói chuyện này cho bất cứ ai. Mà trong chuyện này còn một vài khúc mắc nữa, nhưng cậu bạn đó nói rằng cậu ta không dám nói cho tôi. Nếu nói ra thì chắc chắn phải chết." Tam Tử nói.
Lâm Khả Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, mở miệng nói: "Thôi cũng may, người không bị sao!"
Hàng lông mày của Lâm Chí Viễn nhíu chặt, ông ta bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về lời nói của người kia.
Ở khu Tội Ác này, ngoài người có cấp bậc thánh chủ mới có thể khiến Phất Lai không dám ho he nhúc nhích, còn lại thì hoàn toàn không thể.
"Chẳng lẽ người tên Lê Văn Vân đó thật sự chính là Lê Văn Thanh lúc trước?" Trong lòng Lâm Chí Viễn bắt đầu dấy lên cảm giác hoài nghi.
...
Buổi chiều, Chu Linh Linh ở trong nhà Lại Tuấn. Trong quá trình lái xe tới đây, cô ta đã mua một đống đồ ăn thức uống, yên lặng ngồi đợi dưới lầu!
Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà bận rộn trong căn phòng trên lầu hai suốt cả buổi chiều, mãi cho đến bảy giờ tối, Phạm Nhược Tuyết mới đi ra khỏi căn phòng cùng vẻ mặt mệt mỏi. Thấy cô, Lê Văn Vân vội vàng chạy qua hỏi: "Thế nào rồi?"
Phạm Nhược Tuyết thấy có sự xuất hiện của Chu Linh Linh, cô khẽ cau mày, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: "Không có nguy hiểm gì về tính mạng, em đã cứu được họ. Có điều, việc khôi phục sẽ mất rất nhiều thời gian!"
Lê Văn Vân nghe đến đây anh mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm, dù thế nào thì, bảo toàn được tính mạng là tốt rồi.
“Chúng ta vẫn sẽ tới quán bar chứ?" Lúc này, Lý Thu mới lên tiếng hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu, anh nhìn về phía Phạm Nhược Tuyết nói: "Bọn anh sẽ tiếp tục đi làm ở quán bar, chuyện trong nhà giao cho mọi người, nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra cứ gọi thẳng tới máy bọn anh là được."
Chuyện bên này tạm thời cũng hạ màn rồi, vậy nên anh muốn vừa đi làm ở quán bar, vừa xem có thu thập được tin tức hữu dụng nào không. Nếu khôi phục được chân khí trước khi tìm ra Đỗ Tịch Tịch và Khương Vĩ thì trái tim đang treo của anh có thể hạ cánh xuống đất nhanh nhất có thể!
“Được!” Phạm Nhược Tuyết khẽ gật đầu!
“Tôi đưa mấy người đi tới quán bar!" Chu Linh Linh mở miệng nói.
Lê Văn Vân không từ chối lời đề nghị này, hai người lên xe Chu Linh Linh, cô ta lái xe đưa hai người họ đến quán bar.
Lê Văn Vân phát hiện thái độ của Chu Linh Linh đối với anh dường như có chút thay đổi. Thời điểm gặp lần đầu tiên cô ta cực kỳ ghét bỏ anh, chiều nay lúc ở trong nhà Lại Tuấn thì cứ ngây người cả một buổi trưa, mà không có thái độ chán ghét gì cả.
“Cô gái này chắc không phát hiện ra tôi đâu nhỉ." Lê Văn Vân vuốt cằm, cân nhắc nói.
Hiển nhiên là do Lê Văn Vân suy nghĩ nhiều. Lúc tới quán bar, Chu Linh Linh lập tức cau mày nói: "Anh dùng khuôn mặt này để đi tới chỗ này làm việc, nếu anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ đánh chết anh!"
Lê Văn Vân xuống xe, nhìn về phía cô ta, mỉm cười nói: "Tới cũng đã tới rồi. Không vào trong ngồi hả? Tôi sẽ phục vụ cô?"
“Phụt! Anh nói cái gì hả, định moi tiền boa của tôi à." Chu Linh Linh hừ lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp: "Tôi đi tìm Khả Hân, cô ấy đã gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại rồi!"
Dứt lời, cô ta không hề để ý tới Lê Văn Vân, một chân đạp chân ga, xông ra ngoài!
Lý Thu nhìn về phía Lê Văn Vân, mở miệng nói: "Đại ca, thú thực thì em cảm thấy người phụ nữ này khá tốt. Ngoại hình xinh đẹp lại chủ động tự tin. Anh xem bác sĩ Phạm đối với anh cứ lúc gần lúc xa, chi bằng anh thử chấp nhận người phụ nữ này đi. Nếu thật sự không được thì, anh ngủ với cô ta một đêm cũng đâu có mất gì, ngược lại cô ta còn cho anh tiền!"
“Cút!” Lê Văn Vân một chân đá Lý Thu, hai người tìm Trần Ngôn Thông, sau đó thay quần áo, bắt đầu làm việc bình thường.
Vào ban đêm, bên trong quán bar trở nên ồn ào hơn. Có điều đêm hôm nay, Lê Văn Vân không thu thập được nhiều tin tức về dân cư mất tích ở quán bar này, nhưng anh phát hiện ra một điều, đó là người bên trong quán bar phần lớn đều thảo luận về một đề tài!
Đó chính là tin tức về khu vực phía bắc!
Đó là Trường đấu thú ở khu vực phía bắc sẽ tổ chức một cuộc thi.
Nếu nói ở khu vực phía đông của khu Tội Ác nổi tiếng nhất là quán bar "Dạ Sắc" thì ở khu vực phía Bắc cái nổi tiếng nhất lại chính là Trường đấu thú.
Mặc dù tên gọi là Trường đấu thú, nhưng thực tế các cuộc chiến trong đó chỉ toàn là trận chiến giữa con người với con người!
Ngày nào bọn họ cũng tổ chức một trận thi đấu, cứ năm mươi người một tổ, cuối cùng sẽ chọn ra một người chiến thắng. Mà người giành chiến thắng sẽ nhận được số tiền thưởng vô cùng lớn, còn người thua trận thì, một là chết, hai là thành tàn tật!
Nơi như vậy là một nơi vô cùng tàn khốc.
Nhưng vẫn có vô số khán giả đổ xô tới xem những cuộc chiến. Mặc dù giá vào cửa là mấy trăm Luca một vé nhưng cũng không ngăn nổi sự cuồng nhiệt của khán giả. Những khán giả đó có vẻ toàn những kẻ thích cảnh máu me be bét.
Những người bên trong quán bar đang thảo luận về vấn đề này. Nói thứ bảy tuần này sẽ tổ chức một trận thi đấu hết sức long trọng, ngoài số tiền thưởng cao chót vót trước đây chưa từng có ra thì còn có cả cơ hội gia nhập làm người dưới trướng thánh chủ khu vực phía bắc!
Lê Văn Vân đang dựng cao lỗ tai lên nghe, trên cái bàn anh phục vụ có vài người nóng lòng muốn tới thử sức.
“Tôi nghĩ anh nên quên đi. Lần này phần thưởng hấp dẫn như vậy chắc sẽ có rất nhiều người thuộc hàng đỉnh cấp tới tham gia. Người như anh mà tới đó thì khác nào đi vào chỗ chết."
“Đúng là hết cách thật, tiền thưởng lên tới con số một trăm triệu Luca, còn có thể gia nhập làm người dưới trướng thánh chủ khu vực phía bắc. Chỉ cần giành chiến thắng, chắc cả đời này không cần lo cơm ăn áo mặc." Có người nghiến răng nói: "Sức hấp dẫn của trận đấu lần này quả thật quá lớn."
“Không phải nói phần thưởng còn có năm mảnh xương rồng sao? Đó là cái gì nhỉ?"
“Không biết, tôi lười quan tâm mấy cái đó. Dẫu sao tôi cũng chỉ cần tiền, và cả cơ hội đó thôi!"
...
Thời điểm bọn họ đang ngồi bàn luận, hàng lông mày của Lê Văn Vân đã nhíu chặt lại từ lúc nào.
Năm mảnh xương rồng!
Phần thưởng này đối với người bình thường mà nói thì chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với Lê Văn Vân thì lại khác, sức hấp dẫn của nó với anh là vô tận!
Hiện tại trong tay anh có hai mảnh xương rồng, nếu khôi phục chân khí, hấp thu hai mảnh xương rồng đó, cộng thêm năm mảnh xương kia. Khi ấy anh đạt tới trình độ gì, chính anh cũng không thể lường được!
Nhưng mà... Anh cũng phát hiện ra một vấn đề.
Đó chính là xương rồng!
Đối với những người chưa đạt đến trình độ siêu cấp, đại đa số bọn họ đều không biết tác dụng của xương rồng là gì.
Mà Trường đấu thú khu vực phía bắc này tự dưng lại treo thưởng năm mảnh xương rồng. Đối với người bình thường mà nói thì nó chẳng có chút sức hấp dẫn nào, thứ bọn họ quan tâm chỉ có tiền mà thôi.
Cho nên, nhìn thoáng qua thì có vẻ mảnh xương rồng này được đem ra treo thưởng là để thả mồi câu, đặc biệt là để câu dẫn chính anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.