Chương trước
Chương sau
Trịnh Cường tức đến mức thở phì phò.
Anh ta đã chịu thiệt hai lần liên tiếp ở trong tay Lê Văn Vân.
Lần đầu tiên là khi phát hiện ra Nhan Như Tuyết đi ăn cùng Lê Văn Vân, anh ta đã đi theo bọn họ, sau đó suýt bị Lê Văn Vân đổi xe đâm trúng.
Lần thứ hai là anh ta muốn tới gây sự với Lê Văn Vân, sau đó đã bị Long Nhã Lâm say rượu đấm bể đầu, phải nằm viện mấy ngày mới bình phục lại.
Anh ta vốn định tiếp tục gây sự với Lê Văn Vân, ai dè Lê Văn Vân lại đột ngột biến mất, về phần Long Nhã Lâm, anh ta không dám gây sự với Long Nhã Lâm, bởi vì anh ta sợ Long Ưng Đài sẽ đánh gãy chân anh ta ngay tức khắc.
Lần này, anh ta lại gặp lại Lê Văn Vân, hơn nữa còn phát hiện ra Lê Văn Vân được mời lên tầng sáu để ăn tối, điều này đã khiến anh ta khá khó chịu.
Quan trọng là lần này, Đỗ Dĩ Húc đang đứng bên cạnh anh ta.
Đỗ Dĩ Húc là ai cơ chứ, ông nội cậu ta là Đỗ Tắc Thành đấy.
Nghe Cố Bạch nói thế, Lê Văn Vân không khỏi mỉm cười, cũng không để tâm cho lắm, bởi vì trong mắt bọn họ, quả thật dù là Trịnh Cường hay Đỗ Dĩ Húc cũng chỉ mấy thằng ranh con, bởi vì trong nhà có chút tiền và quyền lực, nên đi sinh sự khắp nơi.
Nghe thấy những lời này, mặc kệ là Đỗ Dĩ Húc và Trịnh Cường thì sắc mặt đều không nén được giận.
Đỗ Dĩ Húc nhìn chằm chằm Cố Bạch bằng ánh mắt nóng rực.
"Cậu nhìn cái gì mà nhìn? Nếu cậu không phục thì chúng ta ra đấu với nhau đi." Cố Bạch khiêu khích nói.
Thấy Cố Bạch hống hách như vậy, hơn nữa Long Nhã Lâm cũng đang ở đây, nên sắc mặt Đỗ Dĩ Húc u ám nhìn Cố Bạch hỏi: "Anh là ai?"
Anh ta theo bản năng cho rằng có lẽ Cố Bạch sẽ có chút lai lịch, dù sao thì Long Nhã Lâm cũng đang ở đây, cho nên người có quan hệ với Long Nhã Lâm, chắc sẽ có chút bản lĩnh gì đấy.
Cố Bạch khinh thường nói: "Cậu đừng quan tâm ông đây là ai, nếu cậu không dám đấu thì mau cút đi đi, với bộ dạng của các cậu mà cũng muốn lên lầu sáu sao?"
“Quản lý Hà, dẫn đường đi!” Lê Văn Vân phớt lờ bọn họ, rồi lạnh nhạt nói.
Có thể là vì kiêng dè bối cảnh của Đỗ Dĩ Húc và Trịnh Cường, nên trên mặt quản lý Hà hiện lên vẻ khó xử, chủ động giải thích với hai người: "Chuyện này là do ông chủ của chúng tôi chủ động cho bọn họ đi lên tầng sáu để dùng bữa, vì vậy tôi rất xin lỗi!"
Trịnh Cường và Đỗ Dĩ Húc nghe xong thì đồng thời liếc nhìn nhau, lần này bọn họ không nói gì nữa.
Lê Văn Vân cũng không để tâm đến hai người, mà đi theo sau quản lý Hà đi lên tầng sáu.
Thấy bọn họ đã rời đi rồi, sắc mặt của Đỗ Dĩ Húc và Trịnh Cường đều cực kỳ khó coi, Đỗ Dĩ Húc trầm ngâm hỏi: "Trịnh Cường, rốt cuộc Lê Văn Vân này là ai? Anh ta thật sự đã hôn Nhan Như Tuyết của tôi à?"
“Nếu không thì tôi phải đi gây sự với anh ta làm gì?” Trịnh Cường mắng: “Hôm đó chính tai tôi đã nghe thấy Nhan Như Tuyết nói, Lê Văn Vân phải là người đàn ông chăm sóc cho cô ấy cả đời, giữa hai chúng ta tranh giành với nhau thì thôi đi, nếu Như Tuyết coi trọng ai trong hai chúng ta cũng được hết, nhưng Lê Văn Vân kia là cái thá gì, không ngờ anh ta cũng chạy tới tranh giành với chúng ta."
"Hơn nữa cái tên lúc nãy hống hách như vậy, anh nhịn được ư? Anh cứ để cho bọn họ đi như thế sao?" Trịnh Cường mắng.
Vẻ mặt của Đỗ Dĩ Húc hơi khó coi, một lúc sau, anh ta mới lên tiếng: "Tôi lớn như thế này rồi nhưng chưa bao giờ bị ai mắng mỏ, kể cả ông nội tôi. Tôi không quan tâm anh ta là ai, nhưng hôm nay tôi phải trút được cơn giận này!"
Dứt lời, anh ta thở dài nói: "Anh hãy đi gọi toàn bộ cao thủ đào tạo trong nhà các anh tới đây, đợi lát nữa bọn họ rời đi thì chặn đường bọn họ lại."
“Toàn bộ cao thủ luôn sao?” Trịnh Cường sửng sốt.
“Ừm, ít nhất là năm sáu tên đỉnh cấp.” Đỗ Dĩ Húc nói: “Tên mới lên tiếng ban nãy cũng là một cao thủ, hơn nữa anh ta còn mạnh hơn tôi.”
“Vậy tôi sẽ gọi bọn họ đến đây ngay, mụ nội nó, tôi cũng muốn lên tầng sáu ăn cơm.” Trịnh Cường nói.
Đỗ Dĩ Húc lắc đầu nói: "Ông nội tôi đã nói rồi, mặc kệ tôi quần là áo lượt đến cỡ nào cũng được, nhưng không được phép động vào Tam Hợp Lâu. Nếu tôi bị ăn quả đắng ở đây thì ông ấy cũng sẽ không giúp tôi."
Trịnh Cường ngẩn người, sau đó gật đầu lấy điện thoại ra.
Lê Văn Vân không quan tâm nhiều như vậy, mà cả nhóm đi thẳng lên tầng sáu.
Tầm sáu giờ, Vương Giai Kỳ dẫn hai mẹ con Trần Hi đến Tam Hợp Lâu.
Cố Bạch nhìn thấy ba người đẹp đỉnh cấp lại xuất hiện thì cả người suýt ngất xỉu, nếu không phải Lê Văn Vân đang nhìn chằm chằm anh ta thì anh ta đã sớm chạy tới tìm người add wechat rồi.
Sau đó, Hoàng Gia Gia cũng dẫn Hoàng Hân đến.
Lúc trước đến Yên Kinh để chấp hành nhiệm vụ, chỉ có hai người Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, còn mấy thành viên khác trong tiểu đội của bọn họ đều không quen biết Hoàng Hân.
Lê Văn Vân chủ động giới thiệu với bọn họ một lát, đương nhiên anh sẽ không tiết lộ thân phận, mà chỉ dùng bữa với nhau thôi.
Bữa cơm này, ngoài sự đoàn tụ sau khi bị thương và mất tích tầm mười ngày thì còn mang theo mùi vị chia tay.
Lê Văn Vân gần như đã quyết định, đợi khi nào vết thương của anh lành lại, anh sẽ tạm thời rời khỏi Yên Kinh.
Cuối cùng, Đặng Hân Hân cũng đã đến, hầu hết bạn bè của Lê Văn Vân ở Yên Kinh đều đã có mặt đông đủ.
Đợi mọi người tới đông đủ rồi, Phạm Nhược Tuyết mới nhìn Lê Văn Vân nói nhỏ: "Lê Văn Vân, anh được lắm, bạn bè mà anh kết giao ở Yên Kinh đều là người đẹp đỉnh cấp."
Lê Văn Vân giật mình, vội nói nhỏ: "Bác sĩ Phạm, em hãy nghe anh giải thích..."
Rõ ràng Phạm Nhược Tuyết chẳng hề để tâm đến Lê Văn Vân, mà cô xoay người lại, tiếp tục trò chuyện với Trương Vãn Hà ở bên cạnh.
Lê Văn Vân gượng cười, vừa trò chuyện với mọi người, vừa nắm hai khúc xương rồng ở trong tay, cố gắng hấp thụ bọn chúng.
Trên thực tế, đối với mấy người như Lê Văn Vân, nếu trong người không có một chút chân khí thì trong lòng sẽ không có cảm giác an toàn.
Bây giờ, ngay cả khi một người trưởng thành bình thường, có lẽ anh cũng không thể làm gì được.
Cơ thể anh thật sự quá yếu ớt.
Bản thân anh có rất nhiều kẻ thù, bất kể là lúc chấp hành nhiệm vụ hay kết bạn trong cuộc sống hàng ngày, thì hầu hết những kẻ thù này đều ước gì không thể lột da róc xương Lê Văn Vân.
Cộng thêm mối thù ở trên người, tất nhiên Lê Văn Vân muốn khôi phục càng sớm càng tốt.
Hai khúc xương rồng này thật sự là tia hy vọng của Lê Văn Vân, anh hy vọng rằng nhờ vào việc hấp thụ hai khúc xương rồng này, mà anh có thể khôi phục rất nhiều sức mạnh của mình.
Tuy nhiên... Lê Văn Vân đã thất vọng rồi.
Anh phát hiện ra, cảm giác phù hợp muốn hòa vào cơ thể giữa anh và khúc xương rồng lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Anh... không thể nào hấp thụ xương rồng.
Lần này, tâm trạng của Lê Văn Vân hoàn toàn rơi xuống đáy vực, anh biết vết thương lần này đã tổn thương đến bản thân anh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
“Sao thế?” Phạm Nhược Tuyết chú ý đến tâm trạng bất thường của Lê Văn Vân nên không khỏi lên tiếng hỏi.
Lê Văn Vân thở dài, ghé vào tai Phạm Nhược Tuyết khẽ nói gì đó.
Ở bên cạnh, Long Nhã Lâm đang dùng bữa chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi cúi đầu, mà vẻ mặt của Đặng Hân Hân cũng hơi buồn bã.
Bọn họ không khỏi âm thầm quan sát Phạm Nhược Tuyết, không biết đang nghĩ gì nữa.
...
Đồng thời, ở thành phố Lâm Hải, số sáu mươi chín đường Bành Hồ Đông.
Đây là một căn biệt thự riêng biệt có tầm nhìn ra biển, có vị trí khá tốt.
Sau khi Lê Văn Vân tặng căn biệt thự này cho bà ngoại La Trinh Ngọc, bởi vì căn biệt thự quá rộng lớn, nên cả gia đình đều dọn đến đây để sống cùng nhau, bao gồm gia đình Tào Kim, gia đình Liễu Ngọc, vợ chồng Lê Cảnh An và Tào Vân.
Lúc này trong biệt thự đang đèn đuốc sáng choang.
Cả gia đình đều đã ra ngoài đi dạo ven sông, do đó trong biệt thự chỉ còn lại Liễu Ngọc và một cô gái khác.
Kể từ khi Liễu Ngọc tới làm việc ở tập đoàn Hãn Vũ thì tiền lương của cô ấy đã tăng lên, ánh mắt và khí chất cũng thay đổi rất nhiều.
Nếu Lê Văn Vân có mặt ở đây, chắc chắn anh có thể nhận ra cô gái này, đó chính là người phụ nữ mà anh đã đi xem mắt trước đó, Doãn Thi Đan.
Doãn Thi Đan vẫn trang điểm nhẹ, Liễu Ngọc nhìn cô ta từ trên xuống dưới rồi nói: "Chị Đan, em đã nói rồi, em không biết chừng nào anh trai em mới quay về, hơn nữa anh trai em cũng có bạn gái rồi. Nếu chị muốn tìm anh ấy thì chị hãy đến Yên Kinh để tìm anh ấy đi."
“Nếu anh ấy đã có bạn gái thì chị có thể đá cô ta ra mà.” Doãn Thi Đan nở nụ cười tự tin.
Trên mặt Liễu Ngọc hiện lên tia khinh thường, tướng mạo của Doãn Thi Đan thậm chí còn chẳng bằng mình, thì làm sao có thể so sánh với Đỗ Tịch Tịch?
Nhưng cô ấy không tiện nói thẳng ra, nên gượng cười nói: "Vậy chị tự đi chơi trước đi, em còn phải đi làm việc."
"Được! Vậy chị sẽ đi làm quen với môi trường mà tương lai chị sẽ sống ở đây." Doãn Thi Đan nói rồi đứng dậy, bắt đầu đi dạo quanh biệt thự.
Liễu Ngọc hơi bất đắc dĩ, ngày nào Doãn Thi Đan cũng tới đây, hơn nữa lúc nào cũng chọn vào giờ này, mà bình thường vào giờ này chỉ có một mình cô ấy là ở trong nhà.
Liễu Ngọc cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, mà bật máy tính lên tiếp tục làm việc, từ khi tiếp nhận công việc ở tập đoàn Hãn Vũ, cô ấy đã vô cùng quý trọng công việc này.
Cô ấy không để ý tới, sau khi Doãn Thi Đan xoay người lại, cô ta vừa đi dạo xung quanh, vừa nở nụ cười rất nham hiểm đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.